Chương 32: Tự mình chịu đựng.

Khi Kinh Nhiên bước vào phòng của Hoắc Minh Khiêm thì thấy anh đang họp với các giám đốc điều hành công ty qua video. Công ty mà bố Hoắc Minh Khiêm để lại cho anh trước khi qua đời giờ đây cần anh phải toàn quyền phụ trách. Biết Hoắc Minh Khiêm không thích đối mặt trực tiếp với mọi người, Hoắc lão gia còn tìm một siêu trợ lý đứng ra thay mặt anh xử lý mọi việc, Hoắc Minh Khiêm chỉ cần quản lý từ xa công việc của công ty.

Ngoài những tài sản và bất động sản khác của Hoắc gia, công ty này là tài sản quan trọng nhất ông để lại cho Hoắc Minh Khiêm, còn tất cả cổ phần trong doanh nghiệp tập đoàn Hoắc thị của Hoắc gia đều do Hoắc Minh Hiền thừa kế.

Việc phân chia tài sản thừa kế này thực ra khá thú vị. Vốn dĩ những người thân thích của Hoắc gia đều nghĩ rằng Hoắc lão gia sẽ để lại cổ phần của tập đoàn Hoắc thị cho Hoắc Minh Khiêm. Có thể cổ phần anh không được nhận nhiều như anh trai mình vì dù gì từ lúc Hoắc lão gia bị bệnh thì tập đoàn Hoắc thị cũng do Hoắc Minh Hiền quản lý. Hơn nữa, căn bệnh và tính cách của Hoắc Minh Khiêm không thích hợp xuất hiện trước công chúng, việc kinh doanh trong gia tộc anh trai xử lý sẽ thuận lợi hơn. Nhưng không ai ngờ Hoắc lão gia vậy mà lại chủ động sắp xếp thành lập cho đứa con út một công ty mới, không biết là vì ông biết một núi nhất định không thể có hai hổ, hay là ông quyết định như vậy để buộc Hoắc Minh Khiêm phải bước chân ra đời lần nữa.

Khi Kinh Nhiên thân thiết với Hoắc Minh Khiêm thì cô biết được tập đoàn Hoắc thị rất nổi tiếng trong giới kinh doanh. Mặc dù bề ngoài có vẻ như tài sản thừa kế được chia cho con trai cả, nhưng trong vài năm qua, Tập đoàn Hoắc thị thực ra vẫn luôn bơm vốn vào công ty mới của Hoắc Minh Khiêm. Khi đó Hoắc Minh Khiêm ngay cả ra khỏi nhà cũng không dám, thế mà Hoắc lão gia đã tính toán cho con trai út của mình rồi. Nghĩ chu toàn cho đứa con trai bị bệnh tâm lý như vậy, người cha này quả là quá rộng lượng rồi.

Kinh Nhiên bình tĩnh đặt đĩa bánh quy và socola nóng vào tay Hoắc Minh Khiêm, sau đó thu dọn tài liệu ở dưới đất. Cuộc họp qua video kết thúc, Hoắc Minh Khiêm nhìn bánh quy và sô cô la nóng, cụp mắt xuống nói:

"Kinh Nhiên, lần sau đừng cho tôi cái này nữa. Còn cả sô cô la kia, bác sĩ bảo tôi ăn ít đi."

Kinh Nhiên có chút kinh ngạc. Đây đều là món anh thích nhất, mặc dù khẩu vị có chút giống trẻ con, nhưng anh vẫn luôn ăn.

Kinh Nhiên đi tới cầm cốc sô cô la nóng nói:

“Nếu anh thật sự muốn bệnh khỏi hẳn thì phải uống thuốc cho tốt.”

Hoắc Minh Khiêm nhíu mày, dựa lưng vào ghế:

"Tôi không muốn uống những loại thuốc đó nữa, sau này tôi sẽ cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình."

Kinh Nhiên đột nhiên nhấp một ngụm sô cô la nóng của Hoắc Minh Khiêm, liếʍ thứ nước đặc màu nâu sậm trên môi, rồi nói:

“Anh biết kiềm chế cảm xúc không phải là giữ tất cả cảm xúc trong lòng chứ. Đôi khi anh phải trút giận hoặc là nhận sự an ủi từ người khác. "

Hoắc Minh Khiêm đột nhiên quay người nhìn những chiếc đệm trên tường trong phòng mình rồi nói:

“Bây giờ tôi đã trưởng thành, tôi có khả năng chịu đựng của mình, ngày mai tôi sẽ bảo dì Lưu dọn hết những chiếc đệm và thảm này. Không có những thứ này tôi cũng sẽ không bị thương.”

Nói rồi anh đứng lên, nhưng vì đứng lên quá mạnh mà va vào bàn, một chiếc sạc điện thoại di động rơi xuống đập vào chân anh, Hoắc Minh Khiêm ở trong phòng không thích đi dép nên đều đi lại bằng chân trần. Lần va đập này có vẻ như không hề nhẹ , các đường nét trên mặt anh bị biến dạng, anh phải cúi xuống vì đau đớn.

Đúng như dự đoán, trên chân anh xuất hiện một vết bầm tím. Anh ngẩng đầu nhìn Kinh Nhiên, nhưng Kinh Nhiên chỉ đứng đó, nhấp thêm một ngụm sô cô la nóng, liếʍ môi:

“Rất đau?”

Hoắc Minh Khiêm mím chặt môi, tập tễnh đến bên giường ngồi xuống. Kinh Nhiên đặt cốc xuống, đi tới, cô đứng trước mặt Hoắc Minh Khiêm dùng tay nhéo nhéo mặt anh:

"Vừa rồi có phải rất đau không?"

(Hết chương 32)