Chương 6: Cô ấy vẫn còn việc chưa làm xong

Kinh Nhiên mua một chiếc váy cotton màu trắng với giá 120 tệ từ một cửa hàng nhỏ. Khi cô đi ngang qua một cửa hàng hoa, cô bước vào và mua thêm một bó hoa màu xanh lam. Nhân viên bán hàng nói với cô rằng tên loài hoa này là "Đừng quên tôi". Kinh Nhiên không nói lời nào chỉ bỏ hoa vào túi giấy đựng quần áo cũ. Ra khỏi tiệm hoa, cô vẫn còn hơn bốn mươi tệ, đủ để cô bắt xe lên đường núi.

Kinh Nhiên vứt quần áo cũ vào thùng rác gần đó, ôm túi hoa chuẩn bị lên xe. Cô tìm được một con đường có nhiều xe taxi đang tụ tập, vừa đi vào được vài bước, cô đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu nhìn, cuối cùng cô dừng chân ở lối vào một trung tâm mua sắm và ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn phía trên.

Trên màn ảnh rộng đang chiếu một cuộc phỏng vấn, nữ dẫn chương trình xinh đẹp hỏi người đàn ông tuấn tú nho nhã đối diện:

“Hoắc tiên sinh, có tin đồn anh đã mua khu phố thương mại này hai năm trước, sau đó quy hoạch lại làm quà tặng nhân dịp lễ tình nhân cho bạn gái của anh lúc đó, việc này cũng là lý do vì sao trung tâm thương mại chọn mở cửa vào Ngày lễ tình nhân, xin hỏi như vậy có đúng không?”

Người đàn ông khẽ mỉm cười nói:

"Tại sao ngay cả chuyện này mọi người cũng có thể tìm ra được nhỉ? Có điều tôi là một doanh nhân và cũng không lãng mạn như cô nói. Bạn gái cũ của tôi chỉ cho tôi ý tưởng này mà thôi. Trước đây cô ấy luôn phàn nàn rằng bản thân gặp phải rất nhiều khó khăn khi mua sản phẩm mới của một số thương hiệu, mỗi năm phải mất 3 tháng ra nước ngoài mua sắm. Vì lý do này, tôi muốn xây dựng một con phố thời trang và chất lượng cao ở Trung Quốc, giống như đại lộ Champs Elysées ở Pháp mà trước đây cô ấy thích. Sau đó, tôi tình cờ phát hiện ra tiềm năng thương mại và sức hấp dẫn độc đáo của con phố này nên tôi đã nghĩ ra kế hoạch này”.

Người dẫn chương trình cười một cách ngốc nghếch:

“Hoắc tiên sinh, chuyện này anh làm vốn đã lãng mạn lắm rồi, nhưng tôi thuận miệng còn muốn hỏi, tên của trung tâm mua sắm lớn nhất trên con phố này là ‘A Mộ’, gần giống cách phát âm của ‘yêu’ trong tiếng Pháp. Xin hỏi đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên chứ? Đây thực sự chỉ là một cơ hội kinh doanh thôi sao? Nếu một người đàn ông có thể xây dựng một con phố như vậy cho tôi và đặt cho nó một cái tên như vậy, tôi sẽ cảm động đến chết mất”.

Người đàn ông cụp mắt xuống, dường như đang che giấu cảm xúc của mình, nhưng ngay sau đó anh ta lại mỉm cười hào phóng.

“Tất nhiên không phải ngẫu nhiên. Tôi hy vọng mọi phụ nữ đến với ‘A Mộ’ đều có thể cảm nhận được tình yêu.”

“Cảm ơn Hoắc tiên sinh, anh là doanh nhân lãng mạn nhất mà tôi từng gặp.”

Người dẫn chương trình đỏ mặt nói.

Cuối cùng, người đàn ông nghiêm túc nói trước ống kính:

“Sức ảnh hưởng của ‘A Mộ’ không chỉ ở thành phố này. Trong 5 năm tới, nó sẽ mang đến vẻ đẹp và tình yêu cho những người phụ nữ và đàn ông trên khắp thế giới này, những người xứng đáng được yêu thương, khiến họ đổ xô đến đây”.

Sau đó, các video quảng cáo về đường phố và trung tâm mua sắm được phát liên tục trên màn hình lớn.

Kinh Nhiên liếc nhìn tên của trung tâm mua sắm mới mở này, nó có tên là ‘A Mộ’. Lúc này, các nam thanh nữ tú ăn mặc lịch sự không ngừng đi qua cô, các cô gái khác cũng thỉnh thoảng sẽ ngước nhìn người đàn ông trên màn hình lớn, như thể họ cảm thấy anh ta không chỉ cung cấp hàng hóa mà còn cho họ tình yêu.

Kinh Nhiên nhìn người đàn ông trong hình ảnh tuyên truyền cuối video quảng cáo. Nước da của anh ta rất trắng, lông mày và mắt đen láy, quần áo đơn giản và sang trọng. Kinh Nhiên vẫn còn nhớ hình ảnh anh ta hoảng sợ bò ra khỏi xe trên đường núi 5 năm trước. Lúc đó bọn họ nhìn nhau khoảng vài giây, vậy mà bây giờ anh ta lại đĩnh đạc nói chuyện trên màn hình. Bệnh tâm thần? Kinh Nhiên không nhìn ra.

Hôm đó Kinh Nhiên không đi lên đường núi mà về thẳng nhà, cô quyết định tạm thời sống thật tốt vì cô còn có việc chưa làm xong.

(Hết chương 6)