Chương 22: Triệu thị

Về việc Triệu Thế Long mất tích, Tần Nghị từng nghe qua một ít lời đồn đại, nói là có liên quan đến Triệu thị. Trước kia hắn không tin, nhưng từ sau khi biết con trai Tần Tuấn của mình bị chính tay Triệu vứt bỏ, Tần Nghị liền không thể không hoài nghi Triệu thị. Nhưng chuyện này năm đó hắn cũng không biết gì, nhạc phụ cũng không nói với hắn nhiều về việc này, vì thế hắn cũng không có mấy quan tâm. Sau đó Triệu lão gia không có con trai, nên phần lớn tài sản đều đưa cho đứa con gái là Triệu thị làm của hồi môn, lúc đó Triệu thị xuất giá có thể nói là phong quang vô hạn, kinh động cả thành Kim Lăng này. Nghĩ như vậy, Tần Nghị liền đoán được Triệu Thế Long hẳn là tới báo thù, mặc kệ chuyện này là ai làm, ít nhất đối với Triệu Thế Long hắn là không thoát khỏi liên quan.

"Ngươi đến đây làm cái gì?" Triệu thị bị nhốt một mình ở trong viện mấy tháng, cũng không ai thèm để ý, ban đầu điên cuồng phản đối đến bây giờ gần như tuyệt vọng, đột nhiên bây giờ lại nhìn thấy Tần Nghị, trên mặt Triệu thị hiện ra biểu tình dữ tợn. Đương nhiên, mặc dù biểu tình của nàng bây giờ không quái dị như vậy, nhưng hiện giờ vẻ mặt hốc hác, ăn mặc lại lôi thôi nhếch nhác khiến Tần Nghị nhìn thấy lại càng thêm chán ghét.

Tần Nghị không trực tiếp hỏi chuyện của Triệu Thế Long, mà là nhắc tới một chuyện hắn đang lên kế hoạch nói cho mụ biết: "Phu nhân của ta đang mang thai, sáu tháng sau sẽ sinh hạ Lân nhi.”

Triệu thị vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tần Nghị, phu nhân mà hắn đang nhắc đến không phải là nàng:"Là ai? Ngươi lại cưới vợ mới?”

Tần Nghị cũng không có giải thích, hỏi nàng: "Năm đó ném Tuấn nhi đi, bây giờ ngươi có hối hận không?"

Triệu thị quả quyết nói: "Không có! Nếu ta mà không ném nó đi, thì ta sẽ hối hận. Ngươi có biết nó là quái vật hay không, hả, nếu không phải năm đó nhờ ta quyết định nhanh, thì bây giờ người bị mọi người cười nhạo là ngươi!"

"Quái vật cái gì? Con trai Tần Nghị của ta, chỉ là có chút khuyết tật, ai dám coi thường nó?" Tần Nghị trong lòng có tự tin, mặc dù đứa nhỏ trời sinh tàn tật, chỉ bằng với quyền thế của Tần gia này, chắc chắn có thể sống phú quý cả đời: "Ngươi đối với cốt nhục của mình cũng có thể xuống tay được, chẳng trách ngay cả anh trai ruột của mình cũng bị ngươi dồn vào chỗ chết!"

Triệu thị ngạc nhiên nói: "Ngươi làm sao biết được?"

Chuyện này so với năm đó vứt bỏ nhi tử càng làm cho Triệu thị canh cánh trong lòng, bởi vì đó là lần đầu tiên nàng làm chuyện xấu, xấu đến mức làm cho anh trai ruột của mình mất mạng. Nói đến cũng có liên quan đến Tần Nghị. Năm đó Triệu thị ái mộ Tần Nghị, không phải hắn thì nhất định không chịu gả đi, ở thành Kim Lăng có biết bao nhiêu nhà mong chờ Tần Nghị làm con rể của mình, Triệu gia tuy là giàu có, nhưng trong cái thành Kim Lăng to lớn này có nhiều nhà có tiền có thế hơn Triệu gia rất nhiều, huống chi Triệu gia có con trai duy nhất là Triệu Thế Long, Triệu thị có thể mang đi nhiều nhất cũng chỉ có một phần của hồi môn mà thôi. Lúc ấy Triệu thị nghe nói con gái duy nhất của Hà gia cũng muốn gả cho Tần Nghị, liền bắt đầu sốt ruột, nếu nàng cũng là con gái duy nhất của Triệu gia thì lấy tất cả gia sản Triệu gia ra làm lợi thế, nói không chừng còn có thể đánh cược một phen. Cứ như vậy, Triệu Thế Long biến thành hòn đá cản đường lớn nhất của Triệu thị.

Năm đó Triệu thị cuối tuổi mười sáu, thông qua vυ" nuôi của mình tìm bọn giang hồ ở bên ngoài, lên kế hoạch lừa gạt Triệu Thế Long ra ngoài, ngụy trang thành vụ án cường đạo cướp bóc, cứ như vậy đem Triệu Thế Long đẩy xuống vách núi, sống chết không rõ. Triệu lão gia thương tâm quá độ cũng không có phát hiện chuyện kỳ lạ trong đó, dựa vào một chút giao tình với cha của Tần Nghị, định ra hôn sự của nữ nhi, hơn nữa sau khi Triệu thị xuất giá đem toàn bộ sản nghiệp Triệu gia giao cho Tần Nghị.

Lời của Triệu thị khẳng định đúng với suy đoán của Tần Nghị, có lẽ là Triệu Thế Long biết được chân tướng nên cho rằng Tần Nghị mới là chủ mưu vụ việc này, nhưng mà dù sao Tần Nghị cũng không oan uổng, ít nhất sản nghiệp của nhà họ Triệu đều giao cho Tần Nghị. Nhưng nếu vì chuyện này mà Triệu Thế Long trả thù, thì chỉ cần đoạt lại gia sản của nhà họ Triệu hay lấy đi gia sản của nhà họ Tần là được rồi, tại sao lại phái Tiểu Phong tới Tần phủ làm gì? Không lẽ Tiểu Phong là con của Triệu Thế Long?

Mắt thấy Tần Nghị sắp đi, Triệu thị vội vàng gọi hắn lại: "Ngươi còn chưa nói phu nhân mới của ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi vì tên tiểu quan kia mà nhốt ta ở chỗ quỷ quái này, hiện tại ngươi còn có phu nhân mới! Tần Nghị, đồ khốn! Chỉ có ta mới có thể sinh con cho ngươi, người khác không ai có thể!" Triệu thị đã có chút điên cuồng, nói chuyện lộn xộn khó hiểu.

Tần Nghị vung tay tát Triệu thị một cái: "Ta đã nói, hắn không phải tiểu quan, ta cũng không có người mới, Tiểu Phong chính là phu nhân hiện tại của Tần gia, sau này cũng sẽ là hắn. Chúng ta sẽ có còn, còn sẽ sinh thật nhiều con nữa!" Nếu như Tiểu Phong thật sự là con của Triệu Thế Long, như vậy để cho con của hắn với Tiểu Phong kế thừa gia nghiệp, coi như là trả nợ cho nhà họ Triệu đi. Bất luận như thế nào, Tần Nghị cũng sẽ không để Tiểu Phong đi. Hắn đã sống ba mươi mấy năm, thật không dễ dàng gặp được một người mình yêu, muốn che chở cho người đó cả đời, có trả giá như nào hắn cũng không thể dễ dàng từ bỏ. Tần Nghị cũng sẽ tưởng tượng Tiểu Phong đều không biết tất cả chuyện này, dù sao Tiểu Phong đơn thuần như vậy, đối với hắn ỷ lại như vậy. Nếu như tất cả đều là giả vờ, thì diễn xuất của Tiểu Phong cũng quá tốt đi. Tần Nghị nghĩ thầm, có lẽ hắn có thể cùng Triệu Thế Long nói chuyện một chút.

Triệu thị lại điên cuồng cười rộ lên: "Ha ha ha ha, con? Nó không phải con ta, không có con, đó là quái vật! Tần Nghị, ngươi cả đời này cũng sẽ không có con, chỉ có một con quái vật! Con trai ngươi, không, là con gái mới đúng, cũng không phải, mà là quái vật! Ông trời ơi, báo ứng, đây là báo ứng mà!"

Tần Nghị nghe xong lời này giật mình một cái, Triệu thị đây là có ý gì? Thế nhưng mặc kệ hắn bức hỏi như thế nào, Triệu thị cũng không nhắc tới chuyện này nữa, đành phải tạm thời đem việc gác sang một bên.