Chương 6: Phu nhân cho mời

Ăn xong, Tần Nghị có việc ở cửa hàng nên đi xử lý, dặn dò hạ nhân hầu hạ tốt Tiểu Phong rồi mới rời đi. Tiểu Phong một mình trở lại gian phòng ban đầu của mình, lấy ra số thuốc sư phụ trước khi xuống núi cho cậu, lấy một viên trong đó ăn. Đến lúc này, kế hoạch thực hiện hết thảy đều thuận lợi, ngay cả cậu cũng không ngờ việc leo lên giường của Tần Nghị lại dễ dàng tới vậy. Đáng tiếc Tần Nghị cũng không phải loại trầm mê vào tìиɧ ɖu͙©, buổi sáng câu dẫn hắn như vậy mà vẫn không lay động được, hoàn toàn trái ngược với đêm qua.

Tiểu Phong đang suy nghĩ, thì nha hoàn bên ngoài gọi:

"Phong thiếu gia, người của phu nhân tới mời ngài qua bên đó"

Tiểu Phong có chút kỳ quái, liền hỏi nha hoàn. Hắn ở chỗ này mấy ngày, cũng không thấy có nữ nhân nào xuất hiện, ban đêm Tần Nghị cũng là một mình ngủ ở trong phòng. Lúc này chợt nghe đến phu nhân, thật đúng là có chút phản ứng không kịp.

"Quan hệ giữa phu nhân cùng lão gia cũng không mấy hòa hợp, ngày ngày đều bị giam mình ở hậu viện. Chuyện bên ngoài phu nhân chưa bao giờ quản, chỉ có người bên cạnh lão gia bị quản chặt, mấy vị the thϊếp ngày nào cũng bị phu nhân quản chặt đến gắt gao. Lão gia trước khi đi ra ngoài phân phó qua, Phong thiếu gia không cần lo lắng những thứ này, nếu không muốn đi thì đừng đi."

Hắn lo thừa rồi, chỉ là phu nhân một người phụ nữ, chẳng lẽ ta còn sợ nàng ăn ta sao? Bất quá đi gặp mặt một lần: "Ngươi ở phía trước dẫn đường đi." Tiểu Phong đang muốn gặp Tần phu nhân này, ngày sau nói không chừng cậu sẽ thay thế.

Thê tử của Tần Nghị là Triệu thị con gái duy nhất của gia đình họ Triệu giàu có ở địa phương, mười sáu năm cùng Tần gia liên hôn, coi như là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối. Chỉ sau một năm thành thân, liền sinh được một đứa con trai Tần Tuấn, vì tần gia tiếp tục hương khói. Đáng tiếc còn chưa tới đầy tháng, Tần Tuấn liền bị kẻ xấu cướp đi, ném lên núi. Tần gia phái nhiều người đi tìm nhưng cuối cùng chỉ tìm thấy một mảnh khăn quấn cổ dính máu của Tần Tuấn, hài tử hầu hết đều bị sói trong núi ăn thịt. Từ đó về sau, Triệu thị nhiều năm không mang thai, tình cảm với Tần Nghị cũng càng ngày càng xa cách, hai vợ chồng tương kính như tân. Dưới sự can thiệp của Triệu thị, ba tiểu thϊếp của Tần Nghị cũng không thể sinh được một đứa con. Việc này không chỉ trở thành tâm bệnh của Tần Nghị, mà còn khiến tần gia trở thành trò đùa của Kim Lăng Thành. Đường đường là nhà giàu nhất, thế nhưng không có người kế thừa, không biết có bao nhiêu người ở sau lưng cười nhạo.

Triệu thị so với Tần Nghị lớn hơn hai tuổi, thoạt nhìn lại già hơn mười tuổi, nếp nhăn trên mặt dùng son phấn cũng che không được. Tiểu Phong thầm nghĩ khó trách nữ nhân này không được sủng ái, Tần Nghị kia mới ngoài ba mươi, mày kiếm tinh mục, khí vũ hiên ngang, đang lúc độ tuổi tráng niên. Triệu thị này lại sinh ra một bộ mặt khắc nghiệt, xương gò má cao vυ"t, mí mắt rũ xuống, vô duyên vô cớ sinh thêm ba phần lệ khí, người gầy yếu không có nổi một miếng thịt, ít khi nói cười.