Chương 2: Nàng dám dẫm chân lên nó!

"Nhãi con, cuối cùng cũng tóm được ngươi!"

Bàn tay to lớn tóm lấy cổ áo Tiêu Kiều, nhấc nàng lên mấy tấc, tên sơn phỉ cao lớn thô kệch mới thấy rõ mặt nàng.

Oa!

Đẹp, quá đẹp !

Tên mãng phu chốn sơn dã chưa hiểu việc đời lại chẳng có bao nhiêu văn hóa gần như chết lặng, thậm chí hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.

Người phụ nữ đẹp nhất mà hắn từng thấy, cùng lắm chỉ là những con hát trong thanh lâu, tất cả đều có thịt non mịn, trước sau phồng lên, đặt ở trong đám bình dân cực khổ mặt xám mày tro mà nói, ai cần biết khuôn mặt thế nào, chỉ cần có da có thịt đã là tiên nữ rồi.

Nhưng nữ nhân trước mặt lại có một vẻ đẹp tựa thiên tiên, dù làn da có trắng hay không, dáng người có đẹp hay không đều không quan trọng, chỉ là khuôn mặt này thôi cũng khiến người ta phải mất ba hồn bảy phách.

Tên sơn phỉ nào đã từng gặp qua bậc tuyệt sắc như vậy, lửa dục trên người lập tức dâng cao!

"Mỹ nhân, sao ngươi lại trốn tới đây, làm gia phải tốn công tìm, hắc hắc hắc."

Hắn ta vội vã kéo lưng quần của mình, trong lúc lửa dục huân tâm, chỉ lo cúi đầu làm chuyện vô liêm sỉ, nên căn bản không nhìn rõ toàn bộ đại điện.

Một ngôi chùa trống thì có gì thú vị, chùa này thờ vị bồ tát nào thì có liên quan gì đến một kẻ ác là sơn tặc như hắn.

Không bằng trước tiên hưởng dụng mỹ nhân này, miễn cho lát nữa nàng bị đại đương gia nhìn thấy mà chiếm đoạt đi.

"Ngươi đừng tới đây!"

Tiêu Kiều cuối cùng cũng tỉnh lại từ cú sốc trước ngôi chùa yêu quái, vừa ngước mắt lên, nàng đã nhìn thấy một người đàn ông đáng khinh đang nhìn chằm chằm vào cơ thể mình, ý đồ của hắn không thể nào rõ ràng hơn.

Nàng hít một hơi thật sâu, hai tay chống đất lùi về phía sau mấy bước.

Ngôi chùa dù có kỳ lạ đến đâu cũng không thể so được với kiếp nạn sinh tử trước mắt.

"Còn tới gần nữa, ta sẽ gϊếŧ ngươi!"

Giọng nói dễ thương nói ra từ "gϊếŧ người", căn bản chẳng có chút uy hϊếp nào cả.

Tên cướp không hề để tâm, thậm chí còn hưng phấn hơn, hắn đột nhiên nhào tới, xé rách áo ngoài của mỹ nhân, đồng thời miệng nói ra những lời bẩn thỉu.

“Chết như thế nào ?”

"Là để gia chết ở trên người ngươi sao? Đến đây đến đây, gia tiếp hết!"

Có thể làm sơn tặc, đều là những người đàn ông trưởng thành thân thể cường tráng, Tiêu Kiều hoàn toàn không thể phản kháng.

Nàng cố nén cảm giác ghê tởm buồn nôn do bị một người đàn ông xa lạ nhào vào, lòng bàn tay lén lút nắm chặt một chiếc trâm vàng sắc bén.

Chờ một chút, chỉ một chút thôi.

Chỉ cần tên khốn bẩn thỉu này cúi đầu muốn chạm vào nàng, nàng có thể đâm chiếc trâm này vào động mạch của hắn, khiến cho hắn đi đời nhà ma!

Nhưng quá trình này quá khó khăn, Tiêu Kiều có thể cảm nhận được áo ngoài của mình bị xé toạc, lộ ra nội y màu trắng bên trong, mặc dù da thịt không lộ ra ngoài nhưng đôi bàn tay to lớn bẩn thỉu đó lại sắp chạm vào cơ thể nàng.

Quá ghê tởm!

Nàng không muốn bị tên cướp ghê tởm này chạm vào!

Tiêu Kiều quyết tuyệt, ngay khi nàng định liều mạng tiến lên đâm hắn, thì người đàn ông nhào lên người nàng đã rên lên một tiếng đau đớn, toàn bộ cơ thể nghiêng sang một bên, lấy tay che sau gáy, miệng há to không hét lên được.

Tiêu Kiều vội vàng bò dậy, không thể tin được mà nhìn tên thổ phỉ nằm trên mặt đất với đôi mắt trợn trắng đang không ngừng co giật.

Biến cố xảy ra trong nháy mắt, miệng gã cũng bắt đầu sùi bọt mép, chỉ có thể phát ra những tiếng "ộ ộ ộ".

Vài giây sau, đầu gã nghiêng sang một bên, gã ta đã chết hoàn toàn.

Quá quỷ dị!

Sao gã có thể vô duyên vô cớ chết trong chùa này, chẳng lẽ là tượng xà hiển linh... Ý nghĩ này vừa mới nảy ra, một con rắn nhỏ màu đen tuyền bò ra từ sau cổ thi thể, nó bò lên đầu người đàn ông, phun lưỡi, đôi đồng tử dựng đứng lạnh nhạt đối diện với Tiêu Kiều.

Nàng sợ đến mức liên tiếp lùi lại vài bước, không thể tự chủ mà nín thở, chỉ sợ con rắn này sẽ nhào tới cắn mình.

Một người một rắn cứ nhìn nhau một lúc lâu, lâu đến mức chân của Tiêu Kiều bắt đầu trở nên tê rần và cứng ngắc.

Con rắn đen không biết thuộc loài nào này cuối cùng cũng trốn đi.

Cuối cùng Tiêu Kiều cũng dám thở mạnh, hai chân mềm nhũn, lại quỳ xuống đất.

Trong chùa thờ tượng rắn lại có rắn đen, chẳng lẽ đây không phải chùa yêu mà là hang rắn?!

Sao nó lại cắn chết tên thổ phỉ đúng lúc như vậy... Tiêu Kiều còn chưa kịp suy nghĩ, bên ngoài đã vang lên những tiếng ồn ào.

"Người chạy đi đâu rồi?”

"Không được bỏ qua tiền viện, lục soát hết cho ta! Hôm nay lão tử nhất định phải tìm ra người để báo cáo kết quả công việc!"

Là giọng nói của tên đầu lĩnh thổ phỉ trong giấc mơ!

Hắn đã mang đám thổ phỉ này tới, cho dù có trốn vào chùa cũng chỉ có thể trì hoãn đến nửa đêm!

không biết lấy sức lực từ đâu, cuối cùng Tiêu Kiều cũng đứng dậy từ dưới đất, vừa định thoát khỏi chính điện, còn chưa đến chạy ra khỏi cổng nàng đã nhìn thấy một hàng đuốc lóe lên ở hành lang bên cạnh.

Bọn chúng sắp lục soát đến đây, bây giờ mà chạy ra chắc chắn sẽ bị bắt!

Tiêu Kiều hoảng sợ quay trở lại đại sảnh, ánh mắt đảo quanh khắp nơi.

Bốn cây cột sơn đen to bằng hai người, một bệ vàng và một tượng rắn.

Chín hàng nến trắng trước bệ vàng đã chiếu sáng hơn một nửa đại sảnh, chẳng có chỗ nào thích hợp để trốn cả.

Bọn cướp bên ngoài càng ngày càng gần, động tĩnh cũng càng lúc càng hỗn loạn, như thể giây tiếp theo chúng sẽ lao vào đại sảnh mà bắt nàng.

Không có thời gian để do dự!

Tiêu Kiều cắn răng vọt tới phía sau tượng rắn, đây là góc chết duy nhất có thể tránh né.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên trên.

Bệ vàng cao hai mét, tượng rắn nhìn từ phía sau cũng hung dữ không kém. Chỉ là dã thú máu lạnh cũng không đáng sợ bằng ác nhân, nàng thà bị một con rắn đen đột nhiên xuất hiện cắn chết, còn hơn là rơi vào tay đám thổ phỉ kia.

Bức tường màu đen cách bục vàng chưa đầy nửa thước*, miễn cưỡng có thể che giấu được nàng. Khi Tiêu Kiều quay đầu lại nhìn kỹ hơn, nàng phát hiện trên tường có mấy chỗ nhô ra, vừa lúc có thể giẫm lên để leo lên bệ vàng!

Nàng không hề do dự, cố gắng rất lâu mới leo lên được bệ vàng.

Thế này còn chưa đủ, nếu là một tên thổ phỉ có thân hình cao lớn, chỉ cần duỗi tay là có thể túm chặt cổ chân của nàng để kéo xuống.

Tiêu Kiều quá thiếu cảm giác an toàn, nghĩ tới nghĩ lui, nàng lại nảy ra ý tưởng to gan là trèo lên tượng rắn!

Tượng rắn kia cao sáu mét, toàn bộ thân tượng khắc bằng đá đen tạo thành hình vòng cung cong về phía trước, như thể một con mãng xà thật sắp tấn công những người sống đi vào chính điện.

Bệ vàng cách bức tường phía sau chưa đến nửa thước, nhưng đầu rắn lại rất gần cửa điện, nên mới có thể mang đến cho người ta cảm giác áp bức như vậy, dường như nó đang dần dần đến gần.

Nhưng đối với Tiêu Kiều, đó lại là độ cong rất tốt để leo lên.

Nàng hạ quyết tâm, cởi đôi giày thêu tơ vàng không tiện cho hành động, rồi lại cởi tất ra.

Hai thứ này vừa rồi đã mang đến sự bất tiện lớn khi nàng dẫm lên tường để leo lên bục vàng, vì vậy tốt hơn hết là trực tiếp vứt bỏ chúng.

Tiêu Kiều cắn môi nhét chúng vào khe hở giữa tượng rắn và bục vàng.

"Thật xin lỗi, tiểu nữ thật sự không còn cách nào khác, làm phiền Xà Đại Tiên."

Đôi tay nàng run rẩy ôm lấy tượng rắn, vừa trèo lên vừa không nhịn được rơi hai giọt nước mắt.

Sợ hãi, vô cùng sợ hãi.

Nói không chừng bức tượng rắn này sẽ tức giận vì bị nàng leo lên, phái con rắn đen giống như trước đến cắn chết nàng

Nhưng thế còn tốt hơn chết trong tay bọn cướp!

Bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn giẫm lên pho tượng đen, lộ ra gót chân thanh tú, hai bên bàn chân do gắng sức lộ ra vài đường gân, ngón chân tròn trịa dễ thương hơi bị áp bẹp.

Đây là đôi chân không thể lộ ra trước mặt người khác, chỉ có thể được chồng tương lai cầm trên tay chơi đùa vào ban đêm sau khi thành đã thân, trở thành thú vui thân thiết giữa các cặp phu thê ân ái.

Nhưng bây giờ nàng lại phải giẫm lên bức tượng rắn dữ tợn đen như mực, những tảng đá gồ ghề ép vào lòng bàn chân nàng, chẳng mấy chốc để lại vết đỏ đậm.

Tiêu Kiều cố nén đau đớn cùng sợ hãi, cắn môi trắng bệch, tiếp tục kiên cường leo lên.

"Xin lỗi, thực xin lỗi... Ta không thể bị bọn chúng phát hiện được, Chỉ có trốn ở trên người xà đại tiên ngài, bọn chúng mới không nhìn thấy ta..."

Nàng ôm lấy thân rắn thô ráp, toàn bộ hơi thở từ đôi môi đỏ mọng đều phả lên "da rắn".

Ở chỗ đối diện với hơi thở, trong một khoảnh khắc nhất định, tượng đá đột nhiên bị thoái hóa, lộ ra một mảnh thân rắn thực sự, trên đó còn có vảy rắn mỏng.

Nếu Tiêu Kiều chạm vào, sẽ cảm thấy cảm giác chân thực nhất dưới tay mình, có thể nàng sẽ sợ hãi đến mức trực tiếp rơi xuống từ tượng rắn.

Nhưng nàng không làm vậy, nàng không dám nhìn gần vào bức tượng rắn, nàng hầu như luôn nhắm mắt trong suốt quá trình leo lên, chỉ thỉnh thoảng mở mắt thật nhanh để xác định phương hướng, sau đó lại nghiến răng nghiến lợi mà tiếp tục leo lên.

Xì.

Xì.

Xì.

Đây không phải là tiếng thở của con người mà là tiếng thở của một loài động vật máu lạnh đang ẩn náu trong bức tượng đá.

Phía trước bức tượng rắn, nơi mà Tiêu Kiều không thể nhìn thấy, đôi đồng tử thẳng đứng nằm ở giữa mắt con rắn không biết từ lúc nào đã di chuyển sang một bên, như thể đang lạnh lùng nhìn con kiến

đang bò lên người mình.

Giống như một con mãng xà nằm trong bụi cỏ, lặng lẽ nhìn con thỏ đang gặm cỏ cách đó không xa, chỉ chờ một cơ hội để nhào lên vồ lấy con thỏ và nuốt chửng nó vào trong bụng.

Sau đó lại lười biếng bò trở lại, chờ đợi con mồi trong bụng được tiêu hóa.

Tiêu Kiều còn đang ra sức để trèo lên trên, vừa lúc leo đến gần đầu rắn, nơi gần đỉnh chùa nhất, nơi ánh nến không thể chiếu đến.

Bọn cướp cho dù không sợ tượng rắn, đi vòng ra phía sau để kiểm tra cũng không thể nhìn thấy nàng nằm trên đỉnh, ẩn mình trong bóng tối.

"Xà Tiên, tiểu nữ thật sự không phải cố ý mạo phạm ngài."

“Chờ tiểu nữ thoát khỏi nguy hiểm, nhất định sẽ tạo cho ngài một bức một kim thân, lại lập một bài vị trong nhà để ngày đêm thắp hương cầu phúc.”

Tiêu Kiều nhắm mắt lặp đi lặp lại những lời này bằng giọng thì thầm, ngây thơ cho rằng như vậy là có thể xoa dịu bức tượng quái vật kỳ lạ xuất hiện tại nơi hoang dã này.

Con ngươi thẳng đứng của bức tượng rắn xoay chuyển.

Cái đuôi rắn khổng lồ ẩn trong bệ vàng và chôn sâu dưới lòng đất lạnh lùng mà đong đưa một chút.

---Con kiến

ngu dốt, dám dùng chân giẫm nó.

---khi nàng trèo lên đầu, nó sẽ ăn tươi nuốt sống nàng, coi như món tráng miệng tối nay.

Tiêu Kiều không hề biết nguy hiểm đang tới gần, Nàng chỉ còn cách đầu rắn nửa thước, đang định bò lên hoàn toàn thì ngoài cửa đột nhiên vang lên những tiếng động ồn ào.

"Người đi đâu rồi?!"

"Một tiểu thư trói gà không chặt, thế mà các ngươi lại để nàng ta chạy mất ngay dưới mũi!"

Đó là giọng của tên đầu lĩnh thổ phỉ!

Tiêu Kiều không dám động đậy, nàng bám chặt vào tượng rắn, dùng thân rắn to lớn của nó che đậy cơ thể của mình.

Thịch, thịch, thịch.

Đó là tiếng bước chân nặng nề của vài người chạy vào chùa.

"A a a a a a a có rắn! Có yêu quái!!”

Sau vài tiếng la hét thảm thiết, những người vào trong điện đều tè ra quần mà bò ra ngoài, vừa ra khỏi cửa điện đã đυ.ng phải đại đương gia của Sơn trại.

Đại đương gia vẻ mặt dữ tợn, toàn thân sát khí, trong đời hắn đã làm rất nhiều chuyện gϊếŧ người cướp của.

Hắn ta không chỉ cướp bóc của những người dân bình thường mà còn hợp tác với những tham quan ác thương, dưới đao có vô số vong hồn.

“La hét ầm ĩ cái gì!” Hắn giơ sống đao lên chém ngã mấy tên thủ hạ không ra gì, hung ác hỏi: “Yêu quái ở đâu?”

"Trong điện... Trong điện có một con rắn, một con mãng xà rất lớn!"

Những tên thủ hạ vừa xông vào quá sợ hãi, không dám nhìn kỹ bức tượng bằng đá bên trong, chỉ nghĩ mình đã gặp phải một con quái vật thực sự, thậm chí đến bây giờ còn không nói lên lời.

Sắc mặt đại đương gia trầm xuống: “Ở nơi rừng núi hoang dã, cho dù có mãng xà cũng là chuyện bình thường, Sao các ngươi lại nhát gan như vậy, cứ cầm đao lên chém là được!”

Hắn ta có thể trở thành thủ lĩnh của toàn bộ sơn trại là vì có sức lực lớn cùng đao thuật xuất chúng, cho dù gặp phải mãnh hổ cũng có thể chiến đấu vài hiệp chứ đừng nói chỉ là một con mãng xà!

Hắn ta bỏ lại mấy tên thủ hạ vô dụng, cầm đao và bước vào đại sảnh.

Giây phút ngẩng đầu lên, Hắn ta cuối cùng cũng hiểu tại sao thủ hạ lại nói trong chủ điện có quái vật!

Đúng là có mãng xà, hơn nữa còn rất khổng lồ!

Đại đương gia cũng bị dọa giật mình, theo bản năng giơ đao lên chuẩn bị chống cự.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn ta nhanh chóng nhận ra có điều gì đó khác thường.

Đây không phải là một con mãng xà thật mà chỉ là một bức tượng, nó được chạm khắc sống động đến mức thoạt nhìn vào ban đêm rất dễ nhận nhầm là một sinh vật sống.

Chùa phật là giả, chùa yêu mới là thật.

Đại đương gia cũng bắt đầu nổi da gà, không tự chủ được lùi lại hai bước.

"Thôi, đi chỗ khác lục xoát thôi!"

Nghĩ đi nghĩ lại, vị tiểu thư mềm yếu vô dụng kia cũng không dám trốn ở nơi kỳ quái như vậy.

Ngay lúc hắn ta đang dẫn người chuẩn bị rút lui, một giọng nói khác đột nhiên vang lên từ bên ngoài điện.

Tiêu Kiều đang nằm trên tượng rắn, cũng có thể nhận ra giọng nói quen thuộc này.

Là Niên hộ vệ!

"Đại đương gia, tốt nhất vẫn nên lục soát đi, không thể bỏ qua bất kì một chỗ nào trong chùa này."

"Nếu để người chạy mất, chủ tử nhà ta nhất định sẽ tìm người chịu trách nhiệm."