Chương 8

“Lưu manh? Vô lại?” Đôi môi mỏng của Trì Huyền nhấm nháp hai từ mới mẻ này, không nghĩ tới, Trì Huyền hắn thế nhưng lại có một ngày mang loại tội danh như vậy?

Chưa từng có người phụ nữ nào sau khi hoan ái cùng với hắn lại nói ra lời như vậy, cô vậy mà lại dám!

“Buông tôi ra, anh làm đau tay của tôi! Anh cái tên vô lại này, đại sắc ma!” Tô Ngộ Noãn cố gắng rút tay mình ra khỏi tay hắn, một bên mở to mắt đánh giá hắn.

Không thể nghi ngờ, trông hắn vô cùng hoàn mỹ, đôi mắt thâm thúy như biển rộng, giống như một cơn lốc xoáy, phảng phất nếu như nhìn vài lần sẽ bị cuốn trôi vào đó, sau đó không thể kiềm chế được mà trầm luân, đôi môi mỏng từ đầu đến cuối vẫn luôn gắt gao mím chặt, giống như những hoàng tử kiêu ngạo và bá đạo được miêu tả trong tiểu thuyết. Đôi mắt chớp nhẹ đầy cuồng vọng, kiêu ngạo, sườn mặt góc cạnh, cùng với hơi thở nam tính mãnh liệt khiến cô lúc này có chút say mê. Nhưng chỉ là trong chốc lát, Tô Ngộ Noãn cô cũng không phải vì sắc đẹp mà mềm lòng, liền kiên trì giữ vững lập trường của mình.

“Tôi là đại sắc ma? Ngày hôm qua ai là người nhiệt tình vậy? Ai ôm ai không bỏ?” Trì Huyền nói ra những lời nói sắc bén.

Vừa dứt lời, Tô Ngộ Noãn ngây người, cắn môi dưới, mặt đỏ lên, đêm qua…

Tô Việt theo cô tới quán bar tìm công việc, sau đó men theo cảnh tượng quen thuộc cô cùng với Mục Minh Hữu, sau đó anh lại có việc gấp cần xử lý, lúc sau cô bị một ông chú giả nhân giả nghĩa bỏ thuốc, bi chặn ở ngoài cửa nhà vệ sinh, lúc sau đυ.ng phải hắn, là hắn cứu cô, chuyện sau đó thì cô không còn nhớ rõ nữa, chỉ là loáng thoáng nhớ được bản thân quấn lên cơ thể người đàn ông kia!

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Ngộ Noãn trắng bệch, cô, cô vậy mà lại chủ động quấn lên người đàn ông kia?

Mà người đàn ông kia lúc này đang đứng ở trước mặt cô, Tô Ngộ Noãn quả thực như bị sét đánh, trên mặt là một vẻ mặt thống khổ, một thân xử nữ của cô giữ suốt 21 năm, vậy mà lại cho một người đàn ông xa lạ.

“Hu hu…” Nước mắt Tô Ngộ Noãn cứ như vậy mà rơi xuống, cô rút tay mình ra, để giữa hai chân khóc lóc.

Nghe thấy tiếng khóc của cô, hai hàng lông mày của Trì Huyền nhăn lại: “Cô cái người phụ nữ đáng chết này, cô khóc cái gì?”

“Sao anh có thể như vậy chứ? Cứ như vậy mà hủy hoại sự trong sạch của tôi! Anh có biết đối với một cô gái mà nói, thứ trân quý nhất là cái gì không? Đó chính là nụ hôn đầu tiên cùng với đêm đầu tiên, tôi giữ gìn 21 năm nay, cứ như vậy bị anh đoạt mất! Hỏng hết, đều hỏng hết cả rồi!”

Nghe xong, Trì Huyền không khỏi phát ra tiếng nhạo báng, cũng không nói gì, chỉ rút ngăn kéo ra, xé một tờ chi phiếu sau đó lấy bút xoẹt xoẹt vài nhát trên tờ chi phiếu, hắn để tờ chi phiếu trên mặt bàn, lạnh lùng nói: “Phụ nữ ngủ với tôi, tôi trước nay đều sẽ không bạc đãi, chỗ này là tờ chi phiếu một trăm vạn.”

Vừa nghe đến chi phiếu, Tô Ngộ Noãn liền ngừng lại tiếng khóc thút thít, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, một tờ chi phiếu một trăm vạn lẳng lặng nằm trên mặt bàn, vết đóng dấu đỏ tươi tựa hồ giống như đang cười nhạo cô.

Trì Huyền lại lạnh lùng cười, ánh mắt xuất hiện sắc thái khinh thường, quả nhiên phụ nữ đều giống nhau, đều chỉ cần tiền, vừa rồi còn kêu như chết đi sống lại rằng sự trong sạch của mình bị hủy hoại, giây tiếp theo nghe thấy tiền thì hai mắt liền sáng lên!

“Ý này của anh nghĩa là gì?” Tô Ngộ Noãn hỏi.

“Tôi nói rồi, tôi sẽ không bạc đãi với tất cả phụ nữ ở cùng tôi, đây là chi phí của cô đêm qua!”

“Chi phí???” Tô Ngộ Noãn mở to mắt, hóa ra hắn lại coi cô là người phụ nữ bán mình. Vậy mà lại dám nhục mạ cô như vậy?

“Cầm tiền rồi rời khỏi chỗ này đi, còn có, tôi cảnh cáo cô, đừng tưởng rằng cô là xử nữ thì tôi sẽ chịu trách nhiệm cái gì đó, về sau đừng có xuất hiện lại trước mặt tôi nữa!” Trì Huyền hắn ghét nhất là chính là loại phụ nữ lì lợm la liếʍ, cho nên mặc kệ người phụ nữ này xuất phát từ tình huống như thế nào trải qua một đêm cùng với hắn, hắn trước hết cần phải cảnh cáo cô.