Chương 34

Dựa theo kế hoạch lúc trước, quay xong bộ phim này Thẩm Thư Kiệt liền cho mình một kỳ nghỉ dài hạn, trong lòng cậu có nghi ngờ, cậu muốn chậm rãi tìm kiếm đáp án.

Vương Bằng bận rộn dẫn dắt nghệ sĩ mới nên không thể quan tâm tới cậu nhiều, nhưng mà hắn vẫn nhắc nhở cậu phải thường xuyên đăng bài lên Weibo, tương tác với fan.

Thẩm Thư Kiệt khó có khi rãnh rỗi, ở nhà không có gì làm liền học diễn xuất, hoặc là cắt hoa với quản gia, hoặc là nấu cơm với dì Vương.

Thừa dịp cuối tuần Giang Hạo Phong nghỉ ngơi, sáng sớm Thẩm Thư Kiệt liền kéo anh vào phòng bếp, hai tay Giang thiếu gia ôm ngực, đứng trước tủ bát nhíu mày: “Anh không biết.”

Thẩm Thư Kiệt tìm tạp dề cho anh, vừa đeo cho anh vừa nói: “Không biết thì học.”

Giang thiếu gia cúi đầu nhìn tạp dề trên người, chân mày nhíu đến nỗi sắp biến hình: “Đây là tạp dề của dì Vương.”

Thẩm Thư Kiệt nhịn cười đeo tạp dề cho mình rồi cười tít mắt nói: “Không có dư mà.” Sau đó nghĩ: “Dạy anh làm bánh quy được không?”

Giang thiếu gia mặc tạp dề hoa xanh cả mặt: “Tuỳ em.”

Thẩm Thư Kiệt thấy anh không muốn thì nhéo mũi anh: “Bạn học Giang Hạo Phong, chủ yếu là thái độ, phải nghiêm túc học tập đó biết chưa?”

Sau đó chỉ những nguyên liệu đã chuẩn bị xong: “Bơ, trứng gà, đường cát, còn có bột mì, rất đơn giản, anh đập trứng vào chén trước đi.”

Giang thiếu gia mặt đơ cầm hai cái trứng gà đập bỏ vào chén, sau đó đứng im. Thẩm Thư Kiệt kiểm tra một lần, dùng đũa vớt bỏ vỏ trứng ra ngoài rồi đưa bơ mà cậu đã đun chảy cho anh: “Cái này phải khuấy đều.”

Giang thiếu gia nhận bơ, lấy đũa khuấy vài cái rồi nhìn xung quanh.

Thẩm Thư Kiệt nghiêng đầu nhìn anh: “Tìm gì đó?”

“Dụng cụ đánh trứng.”

Thẩm Thư Kiệt chắp tay sau lưng giả vờ giật mình: “Giang thiếu gia thật là lợi hại, vậy mà biết dụng cụ đánh trứng luôn.”

Giang Hạo Phong bỏ đũa xuống bàn: “Anh là đồ ngốc hả?”

“Đưa anh.”

“Không có ở chỗ em.”

“Vậy vì sau em lại chắp tay sau lưng?”

“Thật ra nếu khuấy bằng đũa thì sẽ ăn ngon hơn.”

“…”

Giang thiếu gia chớp mắt, tin là thật, sau đó cầm đũa tiếp tục khuấy đều.

Thẩm Thư Kiệt nhịn cười, nhìn anh làm một lát mới quơ quơ dụng cụ đánh trứng trước mặt anh: “Gạt anh thôi, thật ra mùi vị cũng giống nhau, ha ha ha.”

Sau khi khuấy đều bột mì và trứng với bơ thì Thẩm Thư Kiệt lại lấy đường cát đưa cho Giang Hạo Phong: “Dựa theo khẩu vị của mình mà bỏ vào nhiều hay ít.”

Giang thiếu gia không có khái niệm đó, anh rất hào phóng đổ hơn nửa hộp đường vào, Thẩm Thư Kiệt vội vàng giải cứu, dùng thìa múc đường dư ra: “Anh đổ nhiều quá rồi, như vậy không ăn được.”

Giang thiếu gia nhíu mày nói: “Anh cố ý.”

“…”

Xử lý bột mì xong lại lấy hai cái túi nilong, Thẩm Thư Kiệt đưa cho Giang Hạo Phong một cái, nói cho anh nghe mấy điều chủ yếu: “Chúng ta đấu đi, nhìn xem trong vòng 10 phút ai làm được nhiều và đẹp nhất, thế nào?”

Giang thiếu gia chưa từng bị ai bắt nạt như thế, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Thư Kiệt, hỏi nghiêm túc: “Thầy Thẩm, thầy luôn bắt nạt học sinh như vậy sao?”

Thẩm Thư Kiệt lè lưỡi: “Đúng vậy.”

Mười phút sau, địa bàn của Giang thiếu gia chật ních một đống thứ có hình dáng kỳ lạ, anh đứng thẳng dậy cau mày, rất không vừa lòng với tác phẩm của mình.

Thẩm Thư Kiệt quay đầu nhìn thoáng qua tác phẩm của anh, phê bình thẳng thắn: “Xấu quá đi.”

“…”

“Nếu không thì em tặng cho anh.” Nói xong liền cầm dĩa bánh quy hình trái tim đầy mâm của mình, hỏi: “Muốn không?”

Hai mắt Giang thiếu gia sâu không thấy đáy: “Muốn cái gì?”

“Trái tim đó.”

“Của ai?”

“Em.”

Bánh quy màu vàng quay vòng vòng trong lò nướng 10 phút, “Đinh” một tiếng rồi mở ra, mùi vị ngọt ngào tràn ngập phòng bếp, Thẩm Thư Kiệt lấy hai cái bánh quy, cầm một cái đút cho Giang thiếu gia: “Ăn thử bánh mà anh làm đi.”

Giang thiếu gia nhìn lướt qua, từ chối: “Không ăn cái này.”

“Đồ của mình làm mà cũng ghét hả?”

“Sao không?”

Cam chịu.

Thẩm Thư Kiệt thấy anh không ăn thì liền bỏ vào miệng mình thưởng thức, tuy rằng dáng vẻ không đẹp nhưng mùi vị lại ngọt ngào, vừa vào miệng liền tan chảy, cậu liếʍ mảnh vụn còn sót lại ở khoé miệng, nghiêm túc đánh giá: “Vẫn rất ngọt.”

Giang thiếu gia mặt đơ nhìn đôi môi mới được liếʍ qua, hầu kết lên xuống: “Vậy à?”

“Anh ăn thử là biết.” Nói xong liền muốn lấy bánh quy cho Giang thiếu gia, nhưng mà còn chưa lấy được thì thân thể đã bị anh ôm đặt lên bệ bếp.

Một tay Giang thiếu gia giữ mặt cậu, trán dựa vào trán cậu, giọng nói khàn khàn: “Để anh nếm thử xem.”

Hơi thở tràn ngập mùi bánh quy, nước bọt ngọt ngào, đầu lưỡi triền miên quyến luyến, giống như muốn thật sự nhấm nháp cái bánh quy mà Thẩm Thư Kiệt vừa mới nuốt xuống, hai tay Thẩm Thư Kiệt đặt lên vai Giang Hạo Phong, cậu muốn thở, hôn sâu như thế làm cậu không cịu nổi.

Cậu rêи ɾỉ rất nhỏ: “Đây là chỗ của dì Vương…”

Giang thiếu gia cởi tạp dề của mình ném sang bên cạnh: “Đều là của anh.” Sau đó kéo tạp dề cậu ra, bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng chui vào trong quần áo cậu, dọc theo đường đi còn tiện tay bắt lấy đầu v* của cậu, chậm rãi vuốt ve.

Thẩm Thư Kiệt bị anh hôn đến nỗi yếu ớt, chỉ có thể chống hai tay về phía sau, quần áo bị vén lên, Giang thiếu gia cởi ra rồi đưa cho cậu cắn.

Phòng bếp nhận được rất nhiều ánh sáng, ánh nắng ngoài cửa nhẹ nhàng chiếu vào người Thẩm Thư Kiệt, Giang thiếu gia nhìn đầu v* bị mình vuốt ve đến sưng đỏ, nhẹ nhàng liếʍ lên, đầu v* dính nước nhẹ nhàng run rẩy, sau đó vừa thẹn thùng lại gan dạ đứng thẳng lên, anh cảm thấy rất đáng yêu nên đùa giỡn một lát mới vươn đầu lưỡi ra ngậm cả đầu v* vào miệng liếʍ mυ"ŧ.

Bên tai truyền đến tiếng rêи ɾỉ thoả mãn không hề che giấu, anh dùng răng nanh cọ xát đầu v*, lập tức nghe thấy tiếng rêи ɾỉ kéo dài thay đổi, sau đó là tiếng kháng nghị: “Giang Hạo Phong… Anh nhẹ một cút…”

Tạp dề của Thẩm Thư Kiệt bị kéo xuống, quần cũng bị kéo đến mắt cá chân, cặp mông lập tức dán lên bàn đá cẩm thạch lạnh lẽo làm cậu run rẩy, Thẩm Thư Kiệt vùng vẫy đẩy quần xuống, hai chân được giải phóng lập tức vòng qua người Giang Hạo Phong: “Bên dưới lạnh…”

Giang thiếu gia lập tức ôm cậu đứng dậy, sau đó lấy quần áo che lên kệ bếp rồi đặt người lên, cả người Thẩm Thư Kiệt trần trụi, một chân gác ở thắt lưng anh cọ cọ vài cái, sau đó liếʍ môi, cười hỏi: “Có phải rất ngọt hay không?”

Giang thiếu gia vuốt ve dương v*t thoáng ngẩng đầu của cậu: “Không biết.”

“Vậy lại nếm thử đi?” Nói xong liền chủ động hôn lên môi anh, quấn quít lấy đầu lưỡi anh.

Khoang miệng bị quấy nhiễu, dương v*t lại được vuốt ve nhẹ nhàng, từng cơn kɧoáı ©ảʍ len lỏi trong người, cậu muốn tay người nọ làm nhanh một chút, nhưng mặc kệ cậu cầu xin thế nào, Giang thiếu gia vẫn làm theo ý mình.

Cậu bị anh vuốt đến khó chịu, chỉ có thể đung đưa chủ động lên xuống vài cái: “Giang Hạo Phong… Xin anh…”

Giang thiếu gia thấy hai mắt cậu bị đùa giỡn đến nổi đỏ lên thì lập tức vui vẻ hôn vào khoé mắt cậu, nụ hôn một đường đi thẳng xuống, sau đó dừng lại ở bụng một lát, Thẩm Thư Kiệt cảm thấy đầu lưỡi của anh ngày càng đi xuống, vừa định ngăn lại thì đầu dương v*t hồng nhạt đang chảy ra chất lỏng trong suốt đã bị nơi nào đó rất mềm rất nóng và ẩm ướt bao lấy.

Cậu sợ hãi muốn trốn tránh nhưng cánh tay của người đó lại giữ chặt mông cậu, làm cậu không thể cử động: “Giang Hạo Phong… Không được… A…” Cậu bị liếʍ đến nỗi tay chân mền nhũn không thể chống đỡ: “Dơ… Không được…”

Giang thiếu gia làm như không nghe thấy, đầu lưỡi không ngừng khıêυ khí©h lỗ sáo, lúc đầu anh rất vụng về, thế nhưng khi tiếng rêи ɾỉ bên tai dần dần thay đổi thì anh cũng dần linh hoạt hơn, đầu lưỡi từ thân dương v*t đi lên liếʍ chất lỏng trong suốt rỉ ra từ lỗ sáo, lại từ đỉnh trượt xuống bao lấy hai tinh hoàn, dương v*t hồng nhạt chưa từng bị kí©h thí©ɧ như vậy, cả người Thẩm Thư Kiệt căng cứng, cảm giác kí©h thí©ɧ vừa mới rời đi thì bàn tay to lớn của anh lại bao lấy dương v*t, đầu lưỡi cũng không buông tha mà không ngừng trêu ghẹo hai tinh hoàn rồi trở lại ngậm lấy đầu dương v*t. Sau đó tốc độ trên tay đột nhiên nhanh hơn, đầu lưỡi thô ráp không ngừng liếʍ chất lỏng rỉ ra.

Thẩm Thư Kiệt chịu không nổi, cậu nắm chặt tay Giang thiếu gia, không ngừng cầu xin: “Chậm một chút, xin anh, Giang Hạo Phong anh chậm một chút, a a…”

“Sắp… Sắp ra rồi… Giang Hạo Phong… Anh buông…”

“Anh buông ra đi… A…” Còn chưa nói xong thì tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc đã bắn đầy miệng Giang thiếu gia, Giang thiếu gia nhướng mày tựa đầu vào đầu cậu, khàn khàn nói: “Thầy Thẩm đúng là rất ngọt mà.”

Thẩm Thư Kiệt vừa mới bắn tinh nên cả người yếu ớt, hai mắt đỏ ngầu ngập nước, nhìn thấy bên miệng Giang thiếu gia vẫn còn tϊиɧ ɖϊ©h͙ thì cẩn thận đưa đầu lưỡi ra liếʍ, sau đó hôn đến gáy anh, mở miệng: “Giang Hạo Phong, mùi vị của anh giống em không?”

Nơi đó của Giang thiếu gia trướng đau, cứng ngắc nói: “Không biết.” Vừa dứt lời liền cảm thấy có người ghé vào tai anh, hơi thở nóng bỏng, lén lút nói: “Vậy lần sau cho em nếm thử được không?”

Giang thiếu gia không có trả lời vấn đề này mà trực tiếp cởi thắt lưng, mở hai chân cậu ra cắm vào, lập tức vận động ra vào quy luật.

Cho đến buổi chiều hai người mới từ phòng bếp đi ra, Giang thiếu gia ôm người lên lầu, Thẩm Thư Kiệt nằm trong lòng anh lo lắng nhìn phòng bếp hỗn loạn: “Sau này dì Vương phải nấu cơm thế nào đây?”

“Đổi phòng bếp.”

“Hả?”

Giang thiếu gia nghiêm túc nhìn phía trước:

Phòng bếp này để cho anh làm em là được rồi.