Chương 11

EDITOR: HANNAH

“Đây là lần đầu tiên cô khao khát có được sự nhìn nhận và khen ngợi từ một người đến thế.”

*****

Bữa tiệc kết thúc, khách khứa cũng ra về, đầu tiên phải tiễn các bạn nhỏ tới mừng sinh nhật, sau đó mới đến lượt người lớn.

Tô An An đang chơi đồ chơ với Trường An, cậu nhóc láy cứ quấn lấy con gái nhỏ của chủ nhân bữa tiệc – Tống Tiểu Bối, miệng ba hoa mời cô nhóc mới năm tuổi tới nhà mình chơi.

“Tiểu Bối Bối à, em thích ăn nước vịt muối mà bố anh làm nhất mà đúng không? Hôm nay em về nhà anh đi, bố anh làm cho chúng ta cùng ăn.”

“Bố em cũng biết làm.”

“Tiểu Bối ơi, em theo anh về nhà đi, thứ hai chúng ta có thể cùng nhau đi nhà trẻ, được không?”

“Bố em sẽ đưa em đi.”

“Tiểu Bối à…”

“Anh Trường An, bố em bảo con gái không được tùy tiện nghe theo lời con trai đâu.”

Tô An An nghe xong rất buồn cười. Cô nhóc này mồm miệng lanh lợi, Tô An An thích những bé con như thế này, mặc váy hoa xinh xắn, điệu đà, cực kỳ đáng yêu. Đúng lúc trong túi cô có mấy cái kẹo socola, cô đưa hết cho cô nhóc kia. Trường An nhìn Tô An An với vẻ mong đợi nhưng trong tay cô đã trống không, không còn kẹo.

Tô An An thương lượng với cô nhóc: “Cháu có muốn chia cho anh một miếng không?”

Cô nhóc nhìn Tô An An, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ nhìn cô cười ngốc nghếch, tay giấu ra sau lưng, rõ ràng là không muốn cho. Tô An An bị cô nhóc chọc cười, trong lòng như muốn nở hoa rồi. Cô ôm lấy mặt cô nhóc thơm vài cái, tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Nhưng ngay sau đó, An Mẫn Chi lại cho cô một “đòn chí mạng”, trong nháy mắt cô còn đang sửng sốt đã bị An Mẫn Chi đẩy sang xe của một người lạ.

Trong xe có mùi nước hoa hơi nồng, có lẽ là từ chai nước hoa màu hồng phấn đang để trước mặt đây. Tô An An thấy đầu óc choáng váng, theo phản xạ muốn nhấc chân bước xuống xe, nhưng vừa ngước lên đã bắt gặp ánh mắt có ý ngầm cảnh cáo của dì, cô lại ngoan ngoãn ngồi xuống.

An Mẫn Chi quay đầu chào hỏi với Tiểu Ngô: “Phiền cậu rồi Tiểu Ngô, cậu thay tôi đưa An An một đoạn nhé. Tôi với chú của con bé còn có chút việc, không cách nào đưa con bé về.”

Tiểu Ngô nhe răng cười, có vẻ rất hiền hòa: “Cô yên tâm.”

Tô An An cứ như thế ngồi vào trong xe. Cô liếc mắt ra ngoài, muốn tìm hình bóng của người nào đó nhưng không có kết quả. Chỉ có bóng một chiếc xe đen đột ngột lao vụt qua trước mắt, để lại một luồng gió tạt vào qua cửa sổ xe, trong cơn gió dường như còn mang theo một mùi hương quen thuộc, thấm vào ruột gan.

Xe lăn bánh chưa được năm phút đã dừng lại. Tô An An nói lời xin lỗi: “Phía trước là trạm xe buýt, tôi tự mình về là được rồi.”

Tiểu Ngô có lẽ cũng hiểu được ý của cô nhưng vẫn muốn tranh thủ cơ hội một chút. Anh ta rất thích cô gái nhỏ có nụ cười ngọt ngào, đáng yêu này, liền nói: “Cô Tô, chúng ta cứ như bạn bè bình thường là được, dù sao tôi cũng không có việc gì, đưa cô về một chuyến cũng không sao.”

Tô An An lại rất kiên quyết, Tiểu Ngô không còn cách nào, chỉ có thể cười ảo não nhìn cô bước xuống xe. Anh ta còn muốn xin số của Tô An An, cô do dự một giây nhưng cuối cùng vẫn quyết định không cho, Tiểu Ngô đành thất vọng rời đi.

Bến xe buýt rất đông người, một chiếc xe vừa rời đi nhưng số người đứng chờ quá đông, cô không thể leo lên xe nổi, đành phải chờ chuyến sau. Tô An An buồn chán, cọ cọ mũi giày xuống đất, ánh mắt vô định lướt xung quanh, dáng vẻ thất thần.

Thế nhưng cuối cùng cô lại không chờ được xe buýt đên. Một chiếc xe đen đã đi qua đột nhiên quay lại, đỗ ngay trước mặt cô.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, để lộ khuôn mặt tuấn tú được thời gian ưu ái, mày rậm mắt sáng, hào hoa phong nhã. Trong khoảnh khắc, Tô An An hơi hoảng loạn, bên tai cô lại vang lên giọng nói từ tốn của anh: “Tôi đưa cô nhóc về.”

Tô An An quay đầu liếc nhìn anh nhưng không lên xe, trong lòng cô vẫn còn khúc mắc nên tìm cách từ chối: “Không cần đâu, cháu đi xe buýt cũng tiện mà.”

Thịnh Giang Bắc khẽ mỉm cười, khóe miệng nhếch lên, bị Tô An An từ chối cũng không tức giận, vẫn dừng xe tại chỗ, không nói một lờ, chỉ có đôi mắt trong trẻo của anh như muốn nói: “Tùy cô nhóc nhìn xem mà làm thôi.” Tô An An không thể không ngại ngùng, xung quanh đã có người chú ý tới bọn họ, ánh mắt lén lút đánh giá khiến cô không được tự nhiên. Tay cô siết siết lấy đai đeo của ba lô, do dự một chút rồi vòng qua bên kia, mở cửa xe ngồi vào hàng ghế sau.

Chiếc xe từ từ lăn bánh.

Bên trong xe vẫn có mùi đàn hương thật dễ chịu. Tô An An không biết nên nhìn vào đâu mới phải, chỉ có thể cúi mặt nhìn chằm chằm đầu gối của mình. Khi cô cúi đầu, từ trong gương chiếu hậu, người nào đó lại chỉ có thể nhìn thấy túm tóc trên đỉnh đầu của cô. Thịnh Giang Bắc dời mắt khỏi Tô An An, ho khẽ rồi bắt chuyện như muốn tán gẫu với cô: “Tình cờ thật, hôm nay lại gặp nhau.”

Tô An An khẽ đáp “vâng” một tiếng rồi không nói gì nữa.

Thịnh Giang Bắc đảo tay lái, vẫn tiếp tục nói chuyện với cô: “Sao lại không nói gì thế, chẳng phải cô nhóc thích nói chuyện phiếm à?”

“À… tâm trạng cháu đang không được tốt.”

“Thế à? Vì không ưng cậu thanh niên khi nãy sao?”

“Ngài có ý gì?”

Thịnh Giang Bắc nhìn Tô An An qua gương chiếu hậu, thấy cô phồng má lộ vẻ giận dỗi, làm anh đột nhiên muốn bật cười. Ý nghĩ này khiến anh hơi luống cuống, tùy tiện thay đổi đề tài: “Hóa ra chúng ta lại quen biết nhau từ sớm như vậy?”

Tô An An nghe anh nói xong, cả người cứng đờ. Cô hơi ngẩng đầu, liếc nhìn anh rồi nhanh chóng quay đi, hai bàn tay để trên đầu gối đan xoắn vào nhau nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp một tiếng “vâng”.

“Cô nhóc nhận ra tôi từ lúc nào? Đừng có nói vừa mới nhận ra, trẻ con nói dối là không tốt đâu.” Thịnh Giang Bắc tiếp tục hỏi.

Lại là trẻ con. Tô An An cắn môi, đôi mắt đen nhánh cuối cùng cũng nhìn thẳng, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ như trước: “Từ lần đầu tiên gặp ngài, chính là ở tiệm nail đó. Cháu nhớ nốt ruồi nhỏ dưới cằm ngài, hơn nữa ngài cũng không thay đổi nhiều.”

Thế sao? Thịnh Giang Bắc sờ sờ cằm mình. Ở đó quả đúng có một nốt ruồi nhưng vì vị trí quá khuất nên anh cũng chưa từng phát hiện ra, bây giờ lại bị người khác chỉ ra khiến anh ngạc nhiên, sờ sờ cằm vài lần. Rồi anh lại bật cười nhìn Tô An An, nói: “Sao không thấy cô nhóc nhắc tới? Nếu cô nhóc nhắc tới thì có lẽ tôi cũng đã nhớ ra.”

“Cháu sợ nếu cháu nhắc ngài lại không nhớ ra, dù sao cũng đã qua mười năm rồi.”

“Không thể nào, trí nhớ của tôi tốt lắm.” Có rất nhiều điều anh vẫn còn nhớ rõ, bao gồm cả câu nói đùa kia. Thế nhưng điều này anh lại không nói ra, làm vậy thì hơi quá, vượt qua ranh giới rồi.

Tô An An ngẩng đầu, nhìn thấy một phần góc nghiêng khuôn mặt anh, anh vẫn luôn đẹp trai như thế. Cô nhìn trộm nốt ruồi nhỏ dưới cằm anh, lại nghĩ có lẽ chỉ mình cô biết về nốt ruồi nhỏ này, tâm tình dần dần tốt hơn một chút.

Cô bất giác mỉm cười, có lẽ là vì bí mật đơn giản này chỉ thuộc về mình cô.

Rất nhanh xe đã dừng ở sân chung cư nhà họ Tô. Khi Tô An An xuống xe chợt nhớ ra quần của Thịnh Giang Bắc còn đang để ở nhà mình, chính là chiếc quần bị Pudding nhỏ làm bẩm lần trước, cô đã giặt sạch sẽ, lúc trước định gọi điện báo cho anh nhưng lại không có người nghe máy.

Tô An An không ngốc, ngược lại cô cực kỳ nhạy cảm. Gọi điện một lần không được là tình cờ nhưng nhiều lần gọi không được thì có lẽ chính là do đối phương cố ý không muốn nhận điện thoại. Hiểu được điều này khiến cảm xúc của cô mấy ngày nay rơi vào trạng thái rối rắm, nhưng trong cảm giác rối rắm lại thấy có chút may mắn. May mắn gì nhỉ? Chính bản thân cô cũng không giải thích rõ được.

Thịnh Giang Bắc gật đầu, nói: “Tôi chờ ở đây, cô nhóc đi lên lấy cho tôi đi.”

Sau khi Tô An An xoay người, ánh mắt Thịnh Giang Bắc mới chuyển hướng từ tay lái về phía cô gái đang ở cách đó không xa. Hôm nay Tô An An mặc một chiếc áo len kiểu ngắn màu vàng nhạt, bên dưới mặc quần cạp cao màu đen, chân đi đôi giày lười màu trắng, tóc xõa trên vai, đuôi tóc uốn nhẹ, nhìn vừa trẻ trung lại hoạt bát, toát lên sự trong trẻo như một học sinh. Người đàn ông nhìn lọn tóc màu đen kia chăm chú hồi lâu, anh nhớ lúc trước cô thường buộc tóc đuôi ngựa, khi đi đường túm tóc cứ đong đưa đong đưa, cực kỳ có sức sống. Anh hơi thất thần, trong đầu nhớ lại những điều vớ vẩn mà anh ba từng nói.

“Túm tóc của con gái cũng giống như cái đuôi của động vật vậy, là thứ dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của đàn ông, cũng dễ dàng làm nảy sinh ham muốn chinh phục cùng du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất.”

Thịnh Giang Bắc lắc đầu, quẳng cái suy nghĩ khinh nhờn phụ nữ kia ra khỏi đầu, lại quay sang nhìn, thấy cô bé kia đã chạy ra tới hiên. Trong tay cô cầm theo một cái túi màu đen, chậm rãi chạy về phía anh, anh cũng đẩy cửa bước xuống xe, nhận lấy cái túi từ tay cô, nhìn lướt qua.

“Cháu đã giặt qua rồi.”

“Được, cảm ơn.”

“Không cần khách khí.”

Hai người nhất thời im lặng, mắt to nhìn mắt nhỏ. Tô An An yên tĩnh đứng trước mặt Thịnh Giang Bắc, ánh mắt nhìn thẳng, vô tình ngang tầm mắt cô chính là chiếc khăn sang trọng đang quàng trên cổ anh. Cổ họng cô như hơi nghẹn lại, hắng giọng một cái rồi mới nói: “Còn có việc gì sao ạ?”

Thịnh Giang Bắc nhíu mày. Anh thật sự không còn chuyện gì khác nữa cả, đành nói: “Không có. Vậy… tôi đi trước.”

“Chờ một chút.” Tô An An bỗng mở miệng, khi thấy Thịnh Giang Bắc quay lại nhìn mình, cô như được cổ vũ, hai tay bất giác siết lại, nói: “Mấy hôm trước cháu gọi điện cho ngài, định đem trả lại quần cho ngài nhưng không ai nghe máy…”

Cô còn chưa kịp nói xong, Thịnh Giang Bắc đã mơ hồ hiểu được ý cô. Mấy cuộc điện thoại kia là anh cố ý không nhận, bây giờ đối diện với ánh mắt vô tội của cô nhóc, anh khó có thể mở miệng. Im lặng một giây, anh ra quyết định, nói dối cô rằng anh đã để quên điện thoại ở nhà lớn họ Thịnh. Một lý do vụng về đến mức chỉ cần hơi suy xét một chút là phát hiện ra sơ hở.

Thế nhưng Tô An An lại tin. Cô cười rộ lên, hai mắt cong cong như một đứa trẻ, khuôn mặt rạng rỡ như hoa nở.

Thịnh Giang Bắc sau khi nói dối thấy mồ hôi đang rịn ra trên trán mình, còn căng thẳng hơn cả lần đầu tiên anh bước vào bàn đàm phán năm hai mươi ba tuổi, đối mặt với những tay “cáo già” trên thương trường. Ánh mắt tràn đầy niềm tin của cô nhóc trước mặt này càng khiến anh thêm phần áy náy.

Sau đó, anh vội vã nói lời tạm biệt: “Tôi đi trước đây. Tạm biệt.”

Tô An An ngơ ngác, gật đầu đáp: “Tạm biệt.”

Dứt lời, anh xoay người lên xe, khởi động xe lăn bánh rồi đi thẳng. Cho đến khi hình ảnh đuôi xe dần mờ mờ, cuối cùng biến mất khỏi tầm nhìn, Tô An An mới xoay người bước vào nhà. Bất giác cô phát hiện, sau này cô đã không còn lý do gì để gặp lại anh nữa.

Tối hôm đó, bà Tô về nhà hỏi tiệc sinh nhật hôm nay thế nào, còn bóng gió thăm dò chuyện của Tiểu Ngô. Tô An An không quá hứng thú, nghiêng đầu trò chuyện với bà câu được câu chăng. Bà Tô xoay đầu cô, nghiêm túc hỏi: “An An, con thành thật nói cho mẹ biết, có phải con đang thích ai rồi không?”

Tô An An hơi cứng người một chút, theo phản xạ muốn né tránh vấn đề này nhưng bà Tô lại không muốn nhìn con gái lâm vào căn bệnh tương tư, lúc nào cũng mất hồn mất vía nữa. Bà muốn tìm hiểu rõ là người đàn ông đã biến đứa con gái hoạt bát của bà thành ra thế này.

Mà một khi bà Tô đã nghiêm túc đặt ra câu hỏi thì Tô An An lại không cách nào ứng phó được. Thế nhưng chính bản thân cô còn chưa chắc chắn, chỉ đành nói kiểu “nước đôi”: “Con cảm thấy mình thích anh ấy, nhưng rồi lại thấy có lẽ không phải đâu.” Cô sao lại có thể thích một ông chú lớn hơn mình những mười hai tuổi được chứ? Tuy rằng anh thực sự có sức lôi cuốn.

Bà Tô: “Vì sao con lại cho rằng con thích cậu ta?”

“Con cũng không biết cảm giác này có phải là thích hay không. Con chưa từng thích người con trai nào, con cũng không hiểu cảm giác này. Chỉ là mỗi khi con nghĩ đến anh ấy, bất giác sẽ thấy vui vẻ và hưng phấn. Mẹ, mẹ nói xem, đó có phải là thích hay không?”

Bà Tô xoa đầu con gái, dịu dàng hỏi vấn đề quan trọng nhất: “An An, nếu bây giờ con chỉ còn một miếng bánh cuối cùng… con có đồng ý chia một nửa cho người đó không?”

Tô An An tự hỏi một giây rồi nghiêm túc gật đầu.

“Haiz! Cái đứa con gái tham ăn này!”

Bà Tô không nói gì thêm, chỉ gọi điện thoại cho em gái An Mẫn Chi. Nội dung cuộc điện thoại rất đơn giản, ra lệnh đình chỉ công tác tìm kiếm đối tượng cho Tô An An.

Tô An An còn đang chìm đắm trong vấn đề mà bà Tô đặt ra. Nếu chỉ còn một miếng bánh cuối cùng… cô sẽ bằng lòng chia cho anh sao? Đương nhiên bằng lòng rồi. Cô thích nhìn thấy sự ngợi khen trong mắt Thịnh Giang Bắc. Thậm chí cô còn khao khát điều đó, khao khát anh sẽ nhìn nhận mình. Đây là lần đầu tiên cô khao khát có được sự nhìn nhận và khen ngợi từ một người đến thế.