Chương 8

EDITOR: HANNAH

“Không có, không có, chúng ta chưa từng gặp nhau.”

*****

Vào lúc cuộc điện thoại khó hiểu kia gọi đến, Thịnh Giang Bắc đang cảm thấy sự kiên nhẫn trong mình đang dần cạn kiệt. Anh lười nhác ngả vào ghế sô-pha, tay đỡ trán, đôi mắt thẫn thờ nhìn về phía chiếc tủ âm tường kiểu cổ.

“Ngài Thịnh, ngài có đang nghe tôi nói không?”

Thịnh Giang Bắc quay đầu, nhìn về phía người phụ nữ đang nói chuyện. Ánh mắt anh rất sắc bén, khi nhìn thẳng vào người đối diện sẽ khiến đổi phương có cảm giác bị lột trần. Người đàn ông này đã lăn lộn trên thương trường hơn mười năm, luôn biết cách che giấu cảm xúc thật. Anh khẽ gật đầu, nét mặt điềm tĩnh.

Người phụ nữ kia hơi thất vọng. Hôm nay cô ấy đã trang điểm cẩn thận tỉ mỉ, vậy mà vẫn không cách nào làm ông tư của nhà họ Thịnh dao động.

Ánh mắt anh làm người phụ nữ hơi căng thẳng, cô hắng giọng rồi hỏi: “Ngài Thịnh, anh có đồng ý với đề nghị của tôi không?”

Anh im lặng, bưng tách cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm, một lúc sau mới lên tiếng đáp: “Tôi không có hứng thú với kế hoạch du lịch châu Âu của cô, hơn nữa thời gian tới tôi không cách nào sắp xếp để nghỉ dài như vậy.”

Người phụ nữ không nản chí, ngược lại du͙© vọиɠ chinh phục trong cô càng mãnh liệt hơn. Trong lòng căng thẳng, cô đi vào thẳng vấn đề: “Vậy không biết ngài Thịnh có vừa ý với tôi hay không?”

Thịnh Giang Bắc nhướng mày, nở nụ cười tươi, gật đầu: “Rất vừa ý.”

Người phụ nữ trong lòng vui vẻ, trên mặt cũng không giấu nổi ý cười, ngồi thẳng lưng, lặng lẽ tạo dáng trên ghế sô-pha, đệ lộ ra vòng eo thon có thể dùng một tay ôm gọn của mình, tự tin tao nhã vuốt tóc.

“Ngoại trừ vấn đề tuổi tác. Cô Thẩm năm nay 30 tuổi phải không nhỉ?”

Sắc mặt người phụ nữ cứng đờ, không còn giữ được nụ cười, hơi tức giận hỏi lại: “Ngài Thịnh có ý gì?”

Thịnh Giang Bắc giơ tay: “Không có ý gì, chỉ là tôi không thích phụ nữ trưởng thành.”

“Theo như tôi được biết, ngài Thịnh cũng không thể coi là còn trẻ.” Rõ ràng câu nói của người phụ nữ kia không đủ sự vững vàng. Kỳ thực cô ta hiểu rõ một điều rằng dù cho người đàn ông này có 40 tuổi đi chăng nữa, cô ta cũng bằng lòng cưới, chứ đừng nói anh mới chỉ 34 tuổi, là độ tuổi đẹp nhất của người đàn ông.

Thịnh Giang Bắc đột nhiên mỉm cười khó hiểu, sắc mặt người phụ nữ kia càng tệ hơn, lườm anh rồi quay đi.

Đúng lúc này, điện thoại vang tiếng chuông báo. Là điện thoại của Thịnh Giang Bắc. Anh đứng lên, lùi ra một góc xa rồi nhấc máy, liên tục “alo” vài tiếng nhưng đầu dây bên kia lại không đáp lời, chỉ có tiếng cười của trẻ con. Anh nhìn tên người gọi trên màn hình điện thoại, cố ý giả vờ nói: “Cô nhóc có chuyện gì sao? Được, tôi đến ngay đây.”

Vừa cúp máy, anh liền nói với người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô-pha: “Thật xin lỗi, tôi còn có việc, không thể ngồi cùng cô Thẩm. Về thái độ của tôi, đại khái cô Thẩm cũng đã hiểu được, nếu vậy chúng ta không cần làm lãng phí thời gian của nhau nữa.”

Trong lúc người phụ nữ kia còn đang nghiến răng nghiến lợi, Thịnh Giang Bắc đã nhanh nhẹn rời đi, hoàn toàn không còn chút kiên nhẫn nào.

*****

Khi chuông cửa nhà họ Tô vang lên đã là nửa tiếng sau, lúc đó Tô An An còn đang luống cuống chân tay dỗ bé con. Tiếng khóc của bé con vang vọng khắp căn phòng, khóc đến lạc cả giọng. Tô An An thấy mặt Pudding nhỏ càng lúc càng đỏ, sợ rằng cô bé sẽ bị sặc mất.

Tay chân cô luống cuống mở cửa, vừa sốt ruột vừa hốt hoảng nói: “Ngài Thịnh, ngài vào trong ngồi trước đi, tôi đang có chút việc.”

Cô chạy vào trong phòng nhanh như chớp, Thịnh Giang Bắc chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh của cô.

Khi Tô An An quay trở lại phòng, Pudding nhỏ vẫn đang nằm trên giường, khóc nức nở, mông không ngừng cọ cọ lên đệm. Tô An An đã dùng đủ mọi cách nhưng đều không có tác dụng, giờ cô chỉ muốn nhắm chặt mắt lại rồi mở ra, nếu đây chỉ là một giấc mơ thì thật tốt biết bao.

Tô An An bế bé con đi đi lại lại trong phòng, miệng dỗ dành: “Ngoan nào, ngoan nào.” Cô hiển nhiên đã quên mất bên ngoài còn có một người đàn ông.

“Cần tôi giúp gì không?” Anh đi theo cô, gõ nhẹ lên cửa phòng.

Tô An An ngước mắt, rõ ràng đầu óc đã bị tiếng khóc của Pudding làm rối tung rối mù. Chỉ trong một thời gian ngắn là Pudding của cô đã từ thiên sứ biến thành quỷ nhỏ. Cô nghĩ Thịnh Giang Bắc hơn mình nhiều tuổi như vậy, trong nhà lại đông người, hẳn anh đã từng chăm sóc trẻ con. Cô bế Pudding đến trước mặt anh, vẻ mặt như trẻ con phạm lỗi, giải thích: “Cháu cũng không biết vì sao tự dưng con bé lại thành ra thế này. Từ nãy đến giờ cứ khóc liên tục, cháu pha sữa nó không uống, liệu có phải bị ốm rồi không?”

Thấy cô nhìn mình với vẻ hoảng loạn, từ đáy lòng Thịnh Giang Bắc bất giác rung động, như một hòn sỏi nhỏ rơi xuống mặt hồ yên ả. Anh vỗ vai trấn an cô, sau đó bế đứa bé từ trong lòng cô, ban đầu còn chưa quen tay lắm, Pudding nhỏ lại không ngừng uốn éo vặn vẹo làm anh phải mất một chút công sức mới có thể bế bé con ngay ngắn. Anh đưa tay sờ trán bé con, thân nhiệt bình thường.

Bàn tay anh sờ xuống phần mông của Pudding, hỏi Tô An An: “Lần cuối thay bỉm là khi nào?”

Tô An An ngẩn ra, hơi lắp bắp: “Phải… Phải thay bỉm?”

Được rồi, giờ hiểu rồi. Thịnh Giang Bắc bất lực lắc đầu, nói: “Có lẽ do nướ© ŧıểυ làm bỉm ẩm ướt khó chịu, trong nhà có bỉm sạch không?”

Tô An An không chắc lắm, đáp: “Chắc là có, để cháu đi xem. Hôm qua mẹ cháu còn để lại một túi.”

Cô lấy ra từ trong phòng bà Tô một cái túi to, bên trong đúng là có một túi bỉm đã dùng mất mấy cái, có lẽ tối hôm qua bà Tô đã thay bỉm cho bé con. Tô Cửu Hạ đã dạy Tô An An cách thay bỉm nên cô cũng biết sơ sơ, chỉ là lúc đến tay mình thì hơi khó thực hiện. Cô ngẩng lên nhìn Thịnh Giang Bắc, nói với anh từ sau lưng: “Ngài Thịnh, ngài có thể giúp cháu một chút được không?”

Thịnh Giang Bắc hơi do dự một chút, xoay người rồi hỏi: “Giúp thế nào?”

“Ngài giúp cháu giữa bé con để cháu thay bỉm.”

Anh gật đầu: “Được.”

“Hì hì, cảm ơn ạ.”

Tô An An gỡ bỉm trên người Pudding xuống, lạ là lúc này bé con lại ngừng khóc, khuôn mặt vốn nhăn nhó giờ bắt đầu tươi cười. Hai mắt bé con to tròn nhìn hai người xung quanh mình, miệng cười tươi, sau đó… tè dầm rồi. Đúng lúc Tô An An quay đầu nhìn thấy cảnh này, cô lập tức che miệng lặng lẽ quay đi. Cô thực sự không dám nhìn sắc mặt Thịnh Giang Bắc nữa rồi.

Thịnh Giang Bắc chưa từng nhếch nhác như bây giờ, mi mắt cụp xuống, đôi lông mi dài rậm che giấu cảm xúc trong mắt anh. Chiếc quần đen trên người anh bị ướt một mảng lớn, giờ dính chặt vào đùi, để lộ ra phần cơ bắp ở chân. Sắc mặt anh không còn nghi ngờ gì nữa đã đen kịt rồi, chỉ là anh vừa ngước lên đã bắt gặp ánh mắt điềm nhiên của bé con vừa tè dầm lên người anh, giống như một chiếc lông nhỏ khẽ cọ vào tim anh.

“Mau thay đi.” Giọng điệu của anh không vui vẻ gì nhưng cũng không đến mức dọa người ta sợ hãi. Tô An An xoay người, động tác vụng về thay cho Pudding cái bỉm mới, trong quá trình còn bị tuột ra vài lần nhưng may mà cuối cùng thành quả vẫn không tệ.

Cô thở phào một hơi: “Được rồi.”

Sau đó cô nhanh chóng bế Pudding nhỏ từ tay anh, động tác nhanh đến mức Thịnh Giang Bắc còn chưa kịp có phản ứng. Anh kinh ngạc nghĩ thầm: “Sợ anh gϊếŧ người diệt khẩu hay gì?”

Tô An An ngược lại hơi áy náy, ngón tay siết lấy vạt áo, thử đề nghị với anh: “Hay là ngài thay tạm quần của bố cháu, sau đó để cháu bồi thường cho ngài.”

Thịnh Giang Bắc liếc nhìn quần mình sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn cô. Cô nhóc sắc mặt đỏ ửng, nhớ tới tin nhắn cô gửi đêm hôm đó, anh bất giác thấy buồn cười, buồn bực trong lòng cũng tiêu tan. Anh nói: “Bồi thường thì không cần đâu, nhưng lát nữa đi cùng tôi tới trung tâm thương mại đi.”

Tô An An gật đầu, sao có thể lắc đầu được cơ chứ.

Quần của bác sĩ Tô mặc trên người Thịnh Giang Bắc hơi bị ngắn, cao quá mắt cá chân. Tô An An liền an ủi anh: “Bên Hàn Quốc đang thịnh hành kiểu quần này đấy, đây là thời trang.”

“Ừ… Đúng là thời trang.” Thịnh Giang Bắc hừ lạnh.

Khi ra khỏi nhà, Tô An An nhân tiện cầm theo cái ô đen của anh rồi đóng cửa. Thịnh Giang Bắc bế Pudding nhỏ, cô nhìn bóng dáng anh ôm bé con rồi quay đi cười trộm. Hình ảnh một người đàn ông cao lớn với một bé con trắng trẻo bụ bẫm nằm bò trên vai thật đáng yêu quá đi.

Cô đi phía trước, đưa ô trong tay mình cho anh. Khi anh nhận lấy, ánh mắt liền dán vào cái móc thú bông treo ở cán ô, tay sờ sờ một hồi rồi ngẩng đầu nhìn cô.

Tô An An giải thích: “Xấu lắm à?”

“Thế cô nhóc giải thích co tôi trước cái con kỳ quái này là cái gì?”

“Là con lười đấy, ngài không biết à?”

“Con lười?”

“Đúng đấy, là nhân vật phim hoạt hình, đáng yêu lắm, cả ngày chỉ có ăn và ngủ, lười chết đi được.”

“Hahahaha…”

“Ngài cười cái gì?”

“Không có gì? Chỉ cảm thấy mấy cô nhóc thật kỳ quái.”

Tô An An hơi cáu kỉnh, cãi lại: “Mấy ông chú mới kỳ quái.”

*****

Thịnh Giang Bắc lái xe tới trung tâm thương mại lớn nhất thành phố S, đi thẳng lên tầng năm khu vực thời trang nam giới. Khi anh vào thử quần áo, Tô An An liếc nhìn giá cả đồ ở đây, âm thầm líu lưỡi. Quần áo này nạm vàng hay gì trời? Cô lặng lẽ làm mặt quỷ trêu Pudding nhỏ đang nằm trong xe đẩy.

Thịnh Giang Bắc chỉ thử một cái rồi dứt khoát quẹt thẻ thanh toán luôn. Tô An An nhìn nhân viên bán hàng ấn vài nút trên màn hình, lặng lẽ quay đi, xoa xoa mặt mình, cảm giác như thịt mình đau vậy.

Tô An An đẩy xe nôi đứng bên cạnh làm nhân viên cửa hàng hiểu lầm hai bọn họ là một đôi vợ chồng trẻ, còn đứa bé nằm trong xe đẩy là con của họ. Khi người nhân viên đưa túi cho Thịnh Giang Bắc còn thuận miệng khen: “Con của hai người thật đáng yêu, giống bố quá.”

Cái gì cơ? Tô An An khẽ giật mình, mặt đỏ tới tận mang tai, xua tay rồi nói: “Không phải, không phải, cô hiểu lầm rồi.”

Không ngờ cô vừa phủ nhận xong, Pudding nhỏ nằm trong xe đẩy không biết có phải muốn chống đối cô không mà ngước lên bập bẹ gọi: “Mẹ, mẹ.”

Tô An An tròn mắt nhìn, trên lưng rịn mồ hôi, liếc nhìn Pudding nhỏ. Bé con cười cười vẻ mặt vô tội, lại gọi thêm mấy tiếng “mẹ, mẹ”. Lần này tiếng gọi còn rõ hơn lần trước, Tô An An dở khóc dở cười, luống cuống hướng dẫn Pudding: “Dì không phải là mẹ, dì là dì, nhớ nha.”

Cô còn đang mải giải thích, sắc mặt người nhân viên bên cạnh càng thêm kỳ quái. Là em vợ với anh rể hở trời? Người có tiền đúng là biết ăn chơi! Nhân viên cửa hàng khẽ nhếch khóe miệng, vừa ngước mắt liền bắt gặp ánh mắt mang hàm ý cảnh cáo của người đàn ông, vội vàng cúi đầu.

Thịnh Giang Bắc không nói gì, cúi đầu nhìn khuôn mặt đang đỏ lên của Tô An An. Cô nhóc này dễ ngượng ngùng ghê. Anh nghĩ thầm, sau đó không biết có động cơ gì thúc đậy mà lại giơ tay khẽ kéo tóc đuôi ngựa của cô, miệng giục: “Được rồi, đi thôi.”

Tô An An bị anh khẽ kéo tóc, cảm giác như có dòng điện chạy qua toàn thân. Cô tròn mắt, khi phản ứng lại thì anh đã đi tới cửa của cửa hàng, cô vội vàng đuổi theo nhưng vì chạy quá nhanh mà không cẩn thận đâm xe đẩy vào đầu gối anh.

Thịnh Giang Bắc bị cô đâm một cái liền lảo đảo, phải dựa vào xe đẩy mới đứng vững được. Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt đầy tội lỗi của Tô An An, bất giác cảm thấy cô rất quen. Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt cô vài giây rồi đột ngột hỏi: “Trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi sao?”

“Không có, không có, chúng ta chưa từng gặp nhau.”

Tô An An lắc đầu. Cô cũng không hiểu vì sao theo bản năng cô lại không muốn anh nhận ra mình. Có thể vì những chuyện không mấy hay ho giữa bọn họ, cũng có thể do cô sợ anh nhớ tới câu nói vô ý nhưng xấu hổ của mình mười năm trước.