Chương 35: Trên đời làm gì có nhiều tình cờ như vậy

Thứ hai hàng tuần ở trường tiểu học đều có buổi chào cờ, những học sinh đứng xếp thành từng hàng dưới sân trường nghiêm túc hát "Quốc ca". Tô Thư Niệm đứng trên hành lang quan sát liền bật cười, những đứa trẻ này có vẻ rất sốt ruột muốn trở về lớp rồi đây

"Bác sĩ Tô, hôm nay cô đến sớm vậy?"

Giọng nói trầm thấp xen lẫn sự ngạc nhiên của người đàn ông vang lên phía sau, Tô Thư Niệm quay lại nhìn rồi lịch sự đáp

"Thầy Văn cũng đến sớm đâu kém tôi"

Văn Tử ngượng ngập đưa tay lên đẩy gọng kính chần chừ muốn nói nhưng ngập ngừng mãi không cất lời, cuối cùng anh lấy hết can đảm lắp bắp nói

"Bác...bác sĩ Tô, cô...cô hôm nay có rảnh không? Tôi muốn mời cô ăn một bữa cơm"

"Hả?"

Cô ngạc nhiên hỏi lại, nhìn thấy vẻ ngượng ngập trên mặt Văn Tử mới nhận ra mình hơi mất lịch sự, khẽ ho một tiếng rồi nói

"Xin lỗi anh, trưa nay tôi có việc rồi. Nếu không thì...bây giờ anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh ly cafe".

Trong trường tiểu học cô không có bất kì một người nào được xem là thân thiết cả, các thầy cô thấy cô lạnh nhạt nên họ cũng không tốn thời gian mà đi kết thân với cô duy nhất chỉ có Văn Tử, anh luôn giúp đỡ cô một cách lặng lẽ nên cô cũng muốn mời anh cốc cafe coi như là cảm ơn.

"Bây giờ sao?"

Văn Tử hỏi lại, anh vốn nghĩ là cô sẽ từ chối nhưng không ngờ là mọi chuyện sẽ như vậy.

"Anh không rảnh sao? Nếu anh bận thì để hôm khác cũng được"

"Không, không. Tôi rảnh, tôi rảnh mà".

Như sợ cô đổi ý anh vừa nói vừa gật đầu như gà mổ thóc khiến Tô Thư Niệm buồn cười.

------

Tiêu Cảnh Hoàn có một bữa tiệc vào tối nay, anh chỉ mặc đơn giản một chiếc quần âu cùng với áo sơ mi màu trắng, tuy đơn giản nhưng lại toát lên vẻ mạnh mẽ nam tính thu hút vô số ánh nhìn của phụ nữ.

Phải mất khá nhiều thời gian anh mới tách khỏi những người đến mời rượu mình, mở bung cúc áo ngực làm lộ ra cơ bắp dưới lớp áo. Khẽ lắc nhẹ ly rượu trong tay, ánh mắt anh thâm trầm suy tính điều gì đó.

"Hoàn, có phải anh quên em rồi không?"

Giọng nói ngọt ngào nũng nịu của người phụ nữ vang lên đằng sau, quay lại nhìn người vừa lên tiếng gọi mình.

"Hửm???"

Thạch Thảo cầm ly rượu khẽ ngạc nhiên vì thái độ hững hờ của anh nhưng cô thu lại vẻ mặt đó rất nhanh, cô đi đến đứng bên cạnh anh nhấp một ngụm rượu lên tiếng

"Anh không vui khi thấy em sao?"

Giọng nói ngọt như mật của người con gái vang lên như muốn làm tan chảy người đàn ông. Cô tự nhận rằng mình cũng là một người xinh đẹp quyến rũ những người đàn ông khác chỉ cần một nụ cười của cô là đã cam tâm tình nguyện dâng trái tim mình cho cô nhưng chỉ riêng người đàn ông trước mặt này, anh luôn lạnh lùng hờ hững nếu cô không tự động đi tìm anh thì có lẽ anh cũng không nhớ đến cô đâu.

"Đừng nói với tôi lần gặp gỡ này chỉ là tình cờ, tôi không tin trên đời này có nhiều sự tình cờ như thế đâu".

Tiêu Cảnh Hoàn cúi đầu nhìn đồng hồ giọng nói lạnh nhạt của anh vang lên, những người phụ nữ tìm anh đều lấy ra một lý do hết sức là nực cười đó là vô tình gặp gỡ. Có ma mới tin mấy lời này!!!

"Em thừa nhận vì muốn gặp anh nên em mới đến bữa tiệc này".

Nếu anh đã nói vậy mà cô còn cố tình phủ nhận thì có phải là quá giả tạo không? Cô không ngu ngốc như vậy đâu.

"Em nên hiểu rằng tôi không thể cho em thứ em muốn".

"Em không cần. Hoàn, em là thật lòng yêu anh".

Thạch Thảo lắc đầu ra vẻ đáng thương, cô tiến thêm một bước ôm chặt lấy hông anh, không biết từ lúc nào trái tim cô đã hướng về người đàn ông này.

Tiêu Cảnh Hoàn không đẩy người con gái trong lòng ra mà chỉ nở nụ cười, nụ cười này của anh có vài phần châm biếm. Yêu sao? Cô ta nói cô ta yêu anh nhưng nếu anh chỉ là một kẻ nghèo hèn xấu xí thì liệu cô có dễ dàng nói ra chữ yêu như vậy không?

E là sẽ không!!!!

-----------

Tô Thư Niệm lúc này mới từ trường học đi ra, vì không muốn về biệt thự ngay nên cô đã ngồi xe buýt về nhà mình nhưng cô không đi vào chỉ đứng từ xa lặng lẽ quan sát bố tất bật chạy đi chạy lại giữa các bàn phục vụ.

Từ lần cãi nhau trước đã hơn hai tháng rồi cô không về nhưng bố cũng không gọi cho cô lấy một cuộc điện thoại, lúc này đây cô muốn tận mắt nhìn xem không có đứa con gái này ông ấy có sống tốt không.

Nhưng hình như cô đã đánh giá cao vị trí của mình trong lòng bố, ông vẫn vui vẻ vẫn cười đùa tiếp khách như mọi ngày. Chắc có lẽ ông đã quên rằng mình cũng có một đứa con gái.

Nắm chặt túi xách trong tay Tô Thư Niệm quay người đi như chạy khỏi con ngõ nhỏ, đến đầu ngõ cô va phải một người. Không ngẩng đầu nhìn xem mình đã đυ.ng trúng ai cô chỉ thì thầm hai chữ "Xin lỗi" rồi muốn đi tiếp.

"Chị!!!!" Tiếng gọi của một chàng trai vang lên làm Tô Thư Niệm quay đầu lại.

"Niệm Thành?"