Chương 1-2: Xe buýt

Đường núi dài, buồn ngủ, thời gian ngồi trên xe hơi nhàm chán, cô gái bên cạnh tràn đầy năng lượng, bắt chuyện với cô không dưới năm lần, nhưng Mẫn Tuệ không muốn nói chuyện, vì vậy cô hoặc đuổi khéo cô ấy bằng một câu ngắn gọn nhất, hoặc làm mặt lạnh với cô ấy, cuối cùng chỉ đơn giản là đeo tai nghe và giả vờ nghe nhạc, hoàn toàn ngăn cản cô ấy.

Nếu không có chuyện gì mà ân cần, thì đó chủ yếu là các kế hoạch bán hàng đa cấp. Người này có lẽ đang muốn bán thứ gì đó, có lẽ là hạt cau.

* * *

Không lâu sau, bên tai cô vang lên tiếng trò chuyện sôi nổi, cuối cùng cô gái ấy đã chuyển sự quan tâm sang người phụ nữ ngồi bên kia, hai người trò chuyện bằng thổ ngữ quê hương. Giọng nói của họ càng lúc càng cao, nói hợp ý đến mức cười rất nhiều, cuối cùng liền cùng nhau ăn hạt dưa..

Xe buýt lúc nào cũng ồn ào, mấy hàng ghế sau có hơn chục học sinh trung học mặc đồ thể thao, chắc là lên tỉnh lỵ tham gia một sự kiện gì đó, tiếng ồn ào không ngớt. So ra, tiếng cười của cô gái không quá lớn, thậm chí có thể nói là ngọt ngào, nhưng khi gặp phải Mẫn Tuệ đang buồn bực, tiếng cười của cô ấy lại biến thành tiếng khoan điện chói tai, cảm giác như đang phẫu thuật mở hộp sọ. Các mạch máu trên trán cũng co giật mà không có lý do.

Theo nghiên cứu khoa học, trẻ sơ sinh có thể cười hơn 400 lần một ngày, và khi trưởng thành, người có thể cười 20 lần một ngày sẽ sống rất hạnh phúc. Đã mấy tháng, không chỉ là không cười, cô còn bị dị ứng nghiêm trọng với tiếng cười, người muốn khóc không có tâm trạng giả vờ cười, nhếch khóe miệng cũng thấy mệt mỏi. Mẫn Tuệ xoa xoa thái dương thật mạnh bằng ngón tay của mình, và thầm mắng trong lòng: Người phụ nữ mặc áo khoác màu vàng kia, có thể im lặng không? Có thấy phiền không?

Mưa bên ngoài xe ngày càng nặng hạt, tầm nhìn không đầy mười mét. Xe ra khỏi trạm và tiếp tục trên con đường núi quanh co. Tất cả những gì đến với họ là bóng cây và những đám mây sương mù, tuy nhiên tài xế lái xe đầy tự tin, không những không giảm tốc độ mà còn bất ngờ bóp còi hay chuyển làn đột ngột khi gặp xe đi ngược chiều ở phía đối diện. Mặt đất không bằng phẳng và những người trong xe lắc lư dữ dội. Sau một cú lắc dữ dội, một người nào đó ở hàng ghế đầu cuối cùng không thể chịu đựng được và bắt đầu nôn mửa. Người khác tránh không kịp, lớn tiếng khiển trách. Họ đều cảm thấy tức giận. Hai người cãi nhau to, nếu không phải có người kéo lại, suýt chút nữa đã động thủ.

Mẫn Tuệ chỉ cách người bị nôn một hàng ghế, mùi axit dạ dày, rượu và thức ăn qua đêm xộc vào mũi khiến cô cũng cảm thấy buồn nôn, vì vậy mặc kệ trời mưa, cô mở hé cửa kính xe, và cơn mưa ập đến làm ướt đẫm khuôn mặt cô, mang lại cảm giác sảng khoái hiếm có.

* * *

Sau hai giờ nữa, đích đến là Thành phố Mộc Thủy Hà cuối cùng cũng tới. Mẫn Tuệ ra khỏi xe cùng hành lý và đến Khách sạn Bồng Lai gần đó. Mỗi lần từ quê hương trở về Bản Thành, cô đều ngủ qua đêm ở khách sạn này để sáng hôm sau bắt chuyến tàu. Không ngờ vừa bước vào sảnh, cô đã đυ.ng phải cô gái mặc áo khoác vàng.

Cô gái chủ động chào hỏi, trên mặt vẫn mang theo nụ cười: "Này, cô cũng ở đây à?"

Mẫn Tuệ gật đầu, có chút xấu hổ vì sự thờ ơ của mình trên xe buýt, mặc dù không cười được, nhưng cô vẫn biểu hiện vẻ mặt thân thiện.

"Tôi vừa hỏi, phòng đã kín rồi." Cô gái nhìn đồng hồ, lại nhìn mưa lớn ngoài cửa, "Quầy lễ tân nói có một chỗ khác ở gần đây, đi bộ mất khoảng 30 phút thì phải. Đi không?"

"Tôi đã đặt chỗ trước. Chắc sẽ có một phòng cho tôi."

"Ồ.."

"Có một quán cà phê trên tầng hai, bạn có thể đợi ở đó một lúc cho đến khi tạnh mưa."

"Cà phê.. có đắt không? Ngồi không thì không tốt đâu à!"

Mẫn Tuệ di chuyển ngón tay trong túi, cảm thấy thôi thúc phải đưa cho cô ấy 20 Nhân Dân Tệ để cô ấy biến mất ngay lập tức. Sau đó cô kiềm chế bản thân, đôi khi thiện ý không rõ và ác ý không có gì khác nhau, không nên chọc giận cô ấy thì tốt hơn.

Nghĩ xong, cô gật đầu, đang định đi tới quầy tiếp tân, thì cô gái đột nhiên rụt rè nói, "À.. tôi có thể thương lượng với bạn được không?"

Mẫn Tuệ cảnh giác nhìn cô ấy.

"Tôi có thể ở lại với bạn một đêm không? Tôi đã đặt chuyến tàu cho sáng mai. Tôi không cần ngủ trên giường. Tôi có thể ngủ trên ghế sô pha hoặc trên sàn nhà. Chúng ta sẽ chia đều tiền phòng."

Mẫn Tuệ không nói lời nào. Cô không muốn ở cùng với người lạ, đặc biệt là vào những lúc như thế này.

Thấy cô do dự, cô gái nhếch môi, hơi cúi đầu: "Không sao, tôi tùy tiện hỏi một chút, thấy bất tiện cũng không sao." Nói xong, cô ấy lấy từ trong túi hành lý ra một chiếc ô gấp và vẫy tay, "Tạm biệt, chúc bạn bình an!"