Chương 2-2: Vịnh nước cạn

Khi Mẫn Tuệ đến vịnh nước cạn, cô phát hiện ra rằng nơi này khá nổi tiếng với người dân địa phương. Ngay khi người lái xe nghe thấy từ "vịnh nước cạn", điều đầu tiên anh ta nói là: "Tiểu thư, cô đang tìm ai đó à?"

Cô cười yếu ớt.

"Đừng đi một mình," tài xế lại nói, nhìn vào ngực cô, cười nửa miệng, "Cô sẽ sợ đấy, tôi đi cùng cô thì sao?"

"Không!" Cô ném tiền xe cho anh ta, và tức giận bước ra khỏi xe.

"Tính tình thật là thối, cô có quỷ sao?" Tài xế ở sau lưng cô kỳ quái nói.

"Còn nói nhảm nữa, tôi báo cảnh sát!" Mẫn Tuệ lấy điện thoại di động ra, lái xe vội vàng đi.

Vịnh nước cạn là một khúc sông yên tĩnh, sau khi nước chảy tới đây thì bị đá chặn lại, đột ngột chảy chậm lại, nước rất bẩn, có rất nhiều rác rưởi và đồ lặt vặt từ thượng nguồn cuốn trôi xuống.

Bờ sông có một cái lều, một người đàn ông râu ria xồm xoàm đang ngồi xổm bên bờ đánh răng, trên vai khoác một chiếc khăn tắm, hình như mới ngoài năm mươi. Mẫn Tuệ không biết ông ta ở đây làm gì, nên sau khi nói "Chào buổi sáng", cô một mình đi vòng quanh khúc sông, vừa đi vừa nhìn.

Không tìm thấy gì, cô trở về chỗ cái lều. Người đàn ông đang ngồi trên tảng đá hút thuốc, thấy cô đi tới, đột nhiên hỏi: "Tìm được chưa?"

Mẫn Tuệ thật sâu thở dài, lắc đầu, hai khuôn mặt tái nhợt nhìn nhau.

"Chú, chú đợi ở đây bao lâu rồi?"

"Năm ngày."

"Chú đang đợi ai?"

"Vợ."

Thấy vẻ mặt khổ sở của ông, cô không hỏi thêm.

"Còn cháu thì sao? Cháu đang đợi ai?"

Mẫn Tuệ sững sờ, không tìm được từ thích hợp để miêu tả mối quan hệ của Xuân Miêu với cô: Bạn bè? Bạn đồng hành? Người quen? Người ngồi cạnh?

"Chị em."

Ông chú không hỏi gì thêm, chỉ "Ừm" một tiếng rồi tiếp tục hút.

* * *

Mẫn Tuệ đã đợi ở vịnh nước cạn trong ba ngày, nhưng không ở lại vào ban đêm, vì vậy cô đã nhờ ông chú để mắt giúp.

Khi cô trở lại vào sáng ngày thứ tư, thấy ông chú đang thu dọn lều.

"Tìm thấy cô nhà rồi ạ?" Cô hỏi.

"Không." Giọng nói của ông chú có chút khàn khàn, vội vàng cuộn chiếc lều đã dập nát vào một cái túi lớn, ném tiền giấy vào đống lửa nhỏ, "Chú sẽ không tìm nữa, trong nhà còn có hai đứa nhỏ. Qua rồi. Đã lâu như vậy, bà ấy hẳn là.. đi rồi."

Mẫn Tuệ yên lặng nhìn ông, không nghĩ ra được lời nào an ủi.

"Sáng sớm có một xác phụ nữ trôi từ bờ sông bên kia xuống. Đã biến dạng. Cô ấy mặc quần áo trông còn khá trẻ. Chỗ cái cây đó. Cháu có muốn đi xem không?"

Tim Mẫn Tuệ đập lỡ nhịp. Và cô quay lại, chạy về phía cái cây, bị ông chú tóm lại. Ông nhặt từ dưới đất lên một cái móc sắt dài: "Chú đi cùng cháu, nếu thật sự là người chị em của cháu, kéo lên sẽ rất vất vả."

Thi thể nằm ngửa lơ lửng giữa một đống rác đầy màu sắc. Tay chân dang ra, phần áo bị cuộn lên, để lộ làn da xanh tái, thân dưới là chiếc váy ngắn kẻ caro đỏ trắng, mái tóc dài bồng bềnh trong nước.

Không thể nhìn thấy hình dáng nữa vì thi thể đã trương lên. Mẫn Tuệ tưởng tượng ra cô gái này khi thu nhỏ lại một chút, sẽ có kích thước tương đương với Xuân Miêu, nhưng chiếc áo khoác không phải là áo khoác màu vàng, mà nó có thể đã bị nước cuốn trôi. Mẫn Tuệ không nhớ cô ấy mặc váy ngắn, nhưng cũng không loại trừ khả năng cô ấy sẽ mặc như vậy. Giày thể thao màu trắng.. Chà, cô cũng không để ý đến loại giày mà Xuân Miêu đi. Tóc nhất định là sai rồi, cô nhớ rõ nó là uốn quăn, uốn quăn ngâm nước lâu như vậy, chẳng lẽ duỗi thẳng?

"Có phải cô ấy không?" Ông chú kéo cái xác lên bờ bằng một cái móc sắt.

Mẫn Tuệ toàn thân run rẩy, răng va vào nhau lập cập. Hồi lâu, cô căng thẳng đến mức không nói được lời nào.

"Không chắc?"

Cô lắc đầu.

"Muốn chú lật lại cho cháu không? Nhìn mặt?"

Cô nghiến răng nghiến lợi gật đầu.

Lật người chết rất khó, ông chú dùng mọi cách lật người, móc sắt dùng sức chọc vào trong nước.

"Thôi đi!" Mẫn Tuệ đột nhiên bịt mắt hét lớn: "Đừng động vào cô ấy!"

Ông chú quay đầu lại nhìn cô, cười khổ nói: "Ta nhìn một chút, chuyện đã rồi. Tro tàn trở về tro tàn, cát bụi lại trở về cát bụi, nếu thật sự là người chị em của con, để cô ấy được sớm xuống mồ thăng thiên.."

Mẫn Tuệ không còn cách nào khác là phải nhìn, khuôn mặt trong nước sưng lên như một con búp bê bơm hơi biến dạng, khiến cô sợ hãi đến mức hai chân bủn rủn. Phản ứng nhanh nhất là dạ dày của cô, dường như đã có một đàn ong bay vào đó, Mẫn Tuệ chạy qua bên cạnh nôn ói lên xuống.

Ông chú đuổi theo cô và hỏi, "Có phải cô ấy không?"

"Không." Mẫn Tuệ nói một cách trống rỗng, sau đó lắc đầu thật mạnh, cố gắng rũ bỏ những gì cô vừa nhìn thấy ra khỏi tâm trí.

Tuy nhiên.. khuôn mặt đáng sợ đó, cả đời cô sẽ không bao giờ quên.

* * *

Vì xác chết trôi nổi vô danh, Mẫn Tuệ lại phải báo cảnh sát. Sau khi nhận được cuộc gọi, Sếp Trần đã yêu cầu cô đến sở một chuyến để nói một số chuyện. Mẫn Tuệ mơ hồ cảm thấy rằng đã có tin về gia đình của Xuân Miêu.

Nhưng tin tức càng khiến cô bối rối hơn.

"Chúng tôi đã tìm thấy địa chỉ và quê quán của cô ấy." Sếp Trần nói, "Cô gái này năm nay hai mươi lăm tuổi. Cô ấy đang làm ở tiệm massage chân Lan Kim Các. Quê ở vùng núi Quảng Tây, một nơi rất hẻo lánh."

Sếp Trần lấy ra hai tài liệu in và đặt trước mặt cô, "Cô ấy đã làm việc ở đó một năm rưỡi, và sống trong ký túc xá nhân viên. Trước đây đã từng làm ở các tiệm massage chân khác. Theo lời người chủ, cô ấy đi làm từ năm 16 tuổi, trải qua nhiều công việc: Bồi bàn nhà hàng, công nhân xưởng may, dọn dẹp khách sạn, vân vân.."

"Cha mẹ, anh chị em của cô ấy đâu?" Mẫn Tuệ hỏi: "Họ đều ở quê sao?"

"Cô ấy mồ côi, cha mẹ đều đã qua đời. Trong gia đình từng có một người em trai, người này đã bị thất lạc khi được hơn một tuổi và chưa tìm được, ở quê chỉ có một số họ hàng xa, quan hệ cũng bình thường, vì ở quá xa, họ nói lên đây không tiện, để chúng ta tự xử lý."

"Tự xử lý?" Mẫn Tuệ cau mày, "Nên xử lý như thế nào?"

"Hãy làm theo thủ tục. Chúng ta sẽ đăng thông báo người mất tích. Tình huống này được coi là một vụ tai nạn, không rõ tung tích. Nếu hai năm sau không tìm thấy người, cô có thể nộp đơn lên tòa án tuyên bố đã chết."

Tuy không phải đối mặt với gia đình Xuân Miêu nhưng lòng Mẫn Tuệ càng trĩu nặng.

Một người vừa biến mất khỏi thế gian, không ai quan tâm đến cô ấy, không ai tìm kiếm cô ấy, thậm chí không ai muốn đồ đạc của cô ấy.. Cứ như thể cô ấy chưa từng sống trên đời này vậy.

"Người trong tiệm massage chân nói trong ký túc xá còn có một số đồ dùng cá nhân của cô ấy, nếu không ai muốn thì vứt đi."

"Ai nói không ai muốn?" Mẫn Tuệ cho tờ giấy đã in vào chiếc túi nhỏ của cô, "Tôi muốn chúng."

"Vậy cô có thể giữ hành lý ở khách sạn của cô ấy được không?" Sếp Trần nói.

"Được."

Sếp Trần nhìn đồng hồ và đứng dậy, "Cô có thể về nhà. Chúng tôi sẽ liên hệ với cô trên WeChat, và chúng tôi sẽ thông báo cho cô khi có bất kỳ tin tức mới nào."

"Vịnh nước cạn.."

"Chúng tôi đã tìm kiếm rất lâu trước đây rồi, đừng quá tin vào những gì người dân địa phương nói."

Mẫn Tuệ đứng dậy, nhưng không chịu di chuyển, "Một mạng người, cứ không giải quyết được gì như vậy?"

"Nhân sinh không thể đánh bại vận mệnh." Sếp Trần vỗ nhẹ vào cô, "Vấn đề này đã kết thúc."