Chương 16: chú của hắn

Nụ hôn anh trao ngắn gọn, đói khát, và đôi mắt anh nhảy múa khi ngẩng đầu lên. “Chú thấy đó, chú à, ta không thể bị thống trị.”

Tổng giám mục không có vẻ gì lắng nghe; ông ấy đang chằm chằm nhìn qua tôi. “Những tin đồn ta nghe, Domenico…”

“Những tên gián điệp của chú đã nói cho chú nghe điều gì?” Hơi thở Công tước phả vào tóc tôi.

“Thứ mà ta không thể tin vào tai mình khi nghe nó. Ta nghĩ cháu không thể hấp tấp đến vậy, nhưng giờ ta không chắc. Họ nói rằng cháu đang nghĩ đến việc chọn…”

“Không phải ở đây, chú thân mến.” Trong giọng nói rất rất nhẹ nhàng của Domenico là một sự đe dọa. “Chú sẽ sớm biết ta có ý định gì, nếu chú không quấy rầy tai ta với những thứ ba hoa độc địa.”

Ngài tổng giám mục ném cho anh một cái nhìn lạ lùng nhưng không nói gì; ông ấy chỉ quay đi và thì thào với người hầu gần đó.

Domenico cười. “Không, chú à, những tên gián điệp của chú cũng sẽ không tìm ra đâu.”

“Nào, giờ đến lượt cháu là người quá vội vàng.” Bàn tay xương xẩu xòe rộng xoa dịu. “Ta ngửi ngừi đàn ông đi đưa tin, không gì hơn. Ta sẽ không quấy nhiễu cháu, như cháu đã gọi thế, để biết cháu nghĩ gì – những gì ta bây giờ sẽ đủ đáp ứng ta.”

Domenico hờ hững gật đầu, nhưng mắt anh nheo lại nghi hoặc, và môi dưới anh đưa ra uể oải khi quay đi. “Nào, hãy vào bữa tối.”

“Ego te absolvo.[10]” Cha Vincenzo làm dấu thánh, và tôi đứng dậy, cảm thấy an ủi. Lương tâm sẽ không để tôi thanh thản trong khi tôi ở trong nơi tội lỗi, nhưng vị linh mục trẻ đã nghe lời thú tội của tôi, và rửa tội cho linh hồn bất tử của tôi. Việc đó mang lại cho tôi khuây khỏa hơn nhiều so với những thứ rình rang diễn ra trong nhà nguyện nhỏ hoàng gia cung điện thờ phụng với vẻ tráng lệ tuyệt vời nhưng cho quá ít mục đích, không khí trong nhà nguyện trộn lẫn cùng trò nhạo báng và vài nỗi e sợ dị đoan, như thể giới quý tộc tin rằng họ đang làm dịu đi vài người báo thù sống mãi.

Tôi hôn lên bàn tay gầy, màu da oliu. “Cha quá khoan dung với những hối lỗi, thưa Cha.”

“Chúa không cố tìm những tội lỗi con bị ép buộc phạm phải để trừng phạt, chừng nào trong tim con còn ăn năn vì chúng.”

“Đến chừng nào con không còn mắc tội. Nhưng đến khi Công tước không còn hứng thú với con, con chẳng còn lựa chọn.”

Vị linh mục nâng khăn choàng mục sư khỏi cổ và cuộn nó lại cung kính. “Đó là sự cứu rỗi linh hồn con,Nào giờ hãy nghe lời ta khuyên, vì chúng ta có ít thời gian; con có thể được gọi vào bất kỳ lúc nào. Con có tin những gì ta nói là có ý định tốt cho con?”

“Vâng, thưa Cha.”

Ông ngần ngại. “Ngay cả sau hành động kinh tởm ta đã làm với con?”

“Cha làm thế vì điều tốt cho con.” Tôi nói đơn giản.

“Vậy thì hãy nghe ta.” Đôi mắt linh mục gần như vững chãi một cách say mê. “Trong khi con còn ở lại trong nơi này, con phải học được cách của nó. Ở đây có rất nhiều người sẽ cố hất cẳng con khỏi sự quý mến của Công tước, nên con phải thận trọng Ippolito de’Falconieri là một người thành thật, con có thể tin ngài ấy, nhưng đừng tin ai khác nữa. Nếu bất kỳ ai khác trong đoàn tùy tùng của Công tước tìm kiếm sự liên minh với con, hãy đề phòng, vì họ sẽ thử hủy hoại con.”

“Nhưng tại sao họ lại thế? Con không là gì hơn ngoài một thú vui trong giây lát của Công tước.”

“Hiện tại con đã giữ ngài ấy đến bốn ngày! Ngài ấy quen với việc tìm một người mới sau một giờ. Ai đó, như cô Maddalena Feroldi, ngài ấy đã quay lại hơn một lần, nhưng cô ấy cũng thâm sâu như ngài ấy, và ngài chỉ tìm kếm cô ấy trong nửa vời. Con là một điều tuyệt diệu của nơi này. Con không thấy sao?”

Tôi lắc đầu. Tôi biết rằng tôi được đối xử với cử chỉ nhã nhặn cường điệu, gần làn ranh xúc phạm khi Domenico ở gần, nhưng khi anh vắng mặt, tôi đọc được giá trị thực của mình trong vẻ khinh bỉ của phụ nữ và trong nét lăng mạ quen thuộc của đàn ông. Đó có thể đến từ sự đố kỵ mà tôi không nghĩ đến.

“Đức ngài Tổng giám mục đã ngờ vực về sức mạnh của con – ngài ấy muốn Công tước kết hôn và có sự nối dõi được bảo đảm, và trong khi con vẫn còn giữ ảnh hưởng, Công tước không thể bị thuyết phục.”

“Con không có sức mạnh.”

“Nhiều hơn là con mơ thấy đó.” Vẻ tha thiết của linh mục gần như thuyết phục tôi. “Chỉ cần nhớ những lời cảnh báo của ta.”

Tôi rùng mình. “Con không cần chúng. Lòng căm thù ở trong không khí con thở. Nhưng cám ơn cha vì nhắc cho con về Ngài Ippolito.”

“Ngài ấy sẽ giúp nếu con yêu cầu, và sẽ nói những gì con cần biết về cuộc sống ở đây. ”

Tôi nắm lấy tay áo ông khi ông quay đi. “Cha, con – con có một câu muốn hỏi cha. Về ngài tổng giám mục.”

Ông giật mình. “Chuyện gì nào?”

“Về vài thứ ngài Ippolito nói, và rồi anh ấy nói với con anh không dám nói về nó. Chúng con đang nói chuyện về ngài tổng giám mục, và anh ấy nói một khi ngài ấy chết, Đức giáo hoàng sẽ khai trừ tất cả chúng ta. Anh ấy có ý gì?”

Trên gương mặt của vị linh mục trẻ là một ánh nhìn chăm chú. “Con đã nghe về điều này trước kia?”

“Suốt cả đời con. Mẹ nói với con khi con là một đứa trẻ, nhưng bà chết khi con còn quá nhỏ để hiểu bà có ý gì, và vậy nên con không bao giờ hiểu được.”

“Đó là thứ mà mọi người dân Cabira được kể bởi một lời tuyên bố nhiều năm trước, khi sắc lệnh được thông qua. Dân chúng không kể câu chuyện cho con cái họ sao?”

“Con chỉ biết những gì con nói với cha.”

“Nó phải được tuyên bố lần nữa.” Người Jesuit nói với vẻ nhấn mạnh bất ngờ. “Ta sẽ nói với Công tước, con người quên đi những gì họ không thấy trước mắt. Đây không phải là một câu chuyện để kể trong vội vàng, nhưng chúng ta có thời gian để đáp ứng.” Ông do dự trong một thoáng, chọn từ ngữ. “Con biết cả đất nước xứ Cabria đã một lần bị Đức giáo hoàng cai trị chứ?”

Tôi gật đầu. “Con biết, đó là lý do tại sao ngài ấy lại luôn tìm cách xâm lăng chúng ta, để có lại nó.”

“Ít nhất, con biết nhiều về sự thật đó. Lắng nghe đây, Năm mươi năm trước, Papal States kéo dài từ Rome đến bờ biển. Những vùng đất rộng lớn đến mức các Giáo hoàng cho phép những người hầu cai trị dưới tên họ, và một trong những người cai trị ở đây, tại Cabria này. Đức giáo hoàng sau đó tạm bằng lòng rằng nó nên như thế, nhưng khi ngài ấy chết đi và người kết vị được chọn, người đại diện Giáo hoàng bị tìm thấy đã làm đầy món tiền của chính mình bằng cách đúc tiền từ Papal Mint tại Fidena, và thế chấp của cải của Đức giáo hoàng cho giới quý tộc địa phương giàu có nhất, Công tước Riccardo della Raffaelle. Ngài ấy là ông của Công tước Domenico.”

Tôi gật đầu câm lặng.

“Người đại diện đó bị Đức giáo hoàng mới hành hình và người kế vị mới được bổ nhiệm, nhưng sau đó, Papacy dính sâu vào nợ nần với gia đình Raffaelle đến mức, khi Đức giáo hoàng Pius đến để tái hoàn trả cho hRiccardo yêu cầu một cuộc bầu cử cho em trai ngài ấy, là một Giám mục, để có chỗ đứng cho ngài. Pius từ chối.”

“Sau đó Công tước đã làm gì?”

“Những gì một người Raffaelle được mong chờ.” Vị linh mục khẽ cười. “Ngài ấy nổi loạn và nắm lấy quyền lực bằng vũ lực, tuyên bố em trai và ngài ấy tự cai trị, chiếm hữu số tiền được đúc cho chính ngài ấy. Đức giáo hoàng khi đó già và đang hấp hối nên không thể ngăn ngài, và người kế vị – một Pius khác – đã có đủ rắc rối ở nước ngoài và sẵn lòng bầu cử cho một thành viên gia tộc Raffaelle nhậm chức Tổng giám mục, để hòa bình trở lại, cũng như hủy bỏ đi món nợ. Đến lúc nhận ra Công tước Riccardo đang cai trị Cabria và không đồng ý quyền lực của Đức giáo hoàng, mọi chuyện đã quá trễ.”

“Nhưng chuyện này thì có liên hệ gì với…”

“Chờ đã nào, và ta sẽ nói cho con. Câu chuyện không còn lâu đâu. Đức giáo hoàng Pius đe dọa Riccardo và thần dân ngài ấy với sự rút phép thông công, nếu họ không quay về Rome; nhưng câu trả lời của Công tước là nếu ngài ấy làm thế, ngài ấy phải khai trừ Tổng giám mục, người ngài ấy đã chọn. Nên Đức giáo hoàng chẳng làm được gì. Sau mười năm, Công tước Riccardo chết, con trai ngài ấy, Carlo lên kế vị; giờ đây Công tước Domenico giữ đất nước trong sự thách thức của Rome. Những Giáo hoàng sau Pius đã quá bận rộn – hay có lẽ quá xót thương – để khai trừ một lãnh địa Công tước của quá nhiều linh hồn.”

“Tại sao họ lại không thế?” Tôi ngây ra hỏi.

“Ta đã nói với con. Họ sẽ phải thanh trừng chính Tổng giám mục của Rome.”

“Vậy Tổng giám mục của chúng ta – chú Công tước-“

“Ông chú của ngài ấy,” linh mục bình tĩnh sửa lại, “là em trai của Công tước Riccardo, Francesco della Raffaelle. Đức giáo hoàng đang chờ ngài ấy chết, như ngài và người tiền nhiệm đã đợi suốt bốn mươi năm.”

Tôi làm dấu thánh. “Ngài ấy hẳn phải rất già!”

“Không quá già đâu. Ngài ấy chưa đến hai mươi khi là giám mục – tiền bạc là một quyền lực tuyệt vời nơi Giáo Hội Thần Thánh. Nhưng con thấy” – Cha Vincenzo thẳng vai lên – “đó là lý do những nỗi đau như thế lại giữ mạng cho ngài ấy. Lòng nhân từ của Đức giáo hoàng bị trì hoãn và ngày qua ngày càng trở nên bấp bênh hơn.”

“Con hiểu.” Cuối cùng, tôi hoàn toàn hiểu được vẻ ám ảnh trên gương mặt Tổng giám mục, vẻ khắc nghiệt đè lên ông như con dấu của nỗi đau thể xác.

“… dân chúng phải được kể lại lần nữa và lần nữa. Đã ba mươi tám năm kể từ khi Cabria tuyên bố độc lập, và những người nghe sự thật đã quên lãng chúng. Tại cung điện, chính Tổng giám mục luôn nhắc chúng ta memento mori[12], nhưng chúng ta lẽ ra nên biết dân chúng sẽ quên. Có lẽ họ sẽ ít ghét ông ấy hơn nếu biết sự thật.”

Tôi chằm chằm ông đầy mù quáng, chỉ nghe phân nửa từ ngữ. “Nếu Tổng giám mục và Công tước cầu xin lòng nhân từ của Giáo hoàng, thậm chí bây giờ họ có thể được cứu không?”

“Có lẽ. Nhưng một người thuộc gia tộc Raffaelle tự nguyện từ bỏ quyền lực thế này sao!”

Tôi không nói gì, nhưng trái tim nhức nhối vì Domenico, trưởng thành dưới cái bóng sự nguyền rủa và dám đương đầu số phận với vẻ ngạo mạn đến thế.

“Họ là một gia đình kiêu hãnh, và tất cả Cabria phải trả giá cho lòng kiêu hãnh đó.” Trên gương mặt linh mục là vẻ mỏi mệt. “Đi nào hoặc là con sẽ bị tìm kiếm thôi. Ta sẽ ở lại ba ngày kể từ đây, cùng giờ, nếu con cần ta.”

Tôi cám ơn ông và vội vã rời đi, nhưng một phần trong tâm trí tôi nói: phải không? Có phải tôi sẽ ở đây vào ba ngày sau đó?