Chương 4: Rượu Mê

Tiếng loảng xoảng của cánh cửa hành lang bị hất ngã ra sau khỏi bản lề nghe như tiếng ồn từ một thế giới khác.

Tôi không nghe tiếng Antonio rống ngoài kia; tất cả những gì tôi nhận thức được là sự chạm khẽ nơi những ngón tay người lạ trên gò má. > “Lạy thánh Maria!” Lời nguyền rủa thoát ra khỏi Antonio trước khi anh có thể ngăn lại, và anh hấp tấp sửa chữa uy tín mình với một cái cúi chào thật thấp. “Thứ lỗi cho tôi, thưa ngài. Những người đồng hành quý phái đang tự hỏi ngài ở đâu.”

“Có phải họ phiền phức quá không?” Đôi mắt tối đen chẳng rời khỏi khuôn mặt tôi. “Vậy thì, đi và nói với họ.”

“Họ gửi tôi đến đưa ngài tới chỗ họ, thưa ngài.”

Người lạ chửi thề khẽ khàng. “Chết tiệt, có phải họ sẽ đặt những tên lính gác canh giữ ta thậm chí ngay ở đây? Nói ta sẽ đến sớm thôi.”

Antonio cúi đầu lần nữa. “Vâng, thưa ngài. Nhưng trước tiên tôi sẽ…”

“Truyền lời nhắn của ta đi, sirrah.” Đó chỉ là một lời thì thầm, nhưng gửi Antonio ra khỏi phòng mà không nói một chữ.

Tôi đang rùng mình khi cánh cửa đóng lại, và giọng tôi nghe yếu ớt. “Anh ấy đang giận dữ – tôi phải đi. Làm ơn…”

“em sợ điều gì?” Giọng nói bình thản uể oải tò mò, đôi mắt nheo lại và tìm kiếm. Cái nhìn chú tâm ở tôi rớt khỏi ánh nhìn anh, nhưng những ngón tay anh giữ lấy cằm tôi và ép tôi nâng gương mặt lên khi anh nghiên cứu nó trong thinh lặng. “Ít nhất đó hẳn phải là thứ khủng khϊếp. Tên em là gì?”

Tiếng cạch của chốt cửa cứu tôi và giọng Antonio vang lên.

“Những người đồng hành với ngài nói rằng họ phục vụ theo mệnh lệnh của ngài, thưa ngài.”

“Ta mang ơn họ.” Môi dưới người đàn ông cong lên khó chịu.

“Nếu tôi biết ngài khao khát một phòng ngủ riêng tư, tôi có thể đưa ngài nơi phù hợp nhất. Có một căn phòng chỉ vài bước lên bậc thang…”

“Ta sẽ không làm phiền ngươi. Ta không ao ước tiêu khiển khác thường; ta đến chỉ để có vài cuộc nói chuyện làm ăn với ngươi.”

“Với, thưa ngài?” Tôi thấy đầu Antonio giật mạnh dứt khoát về phía cửa, nhưng tôi không thể chuyển động; giờ đây câu chuyện về sự dại dột của tôi sẽ lộ ra, và tôi biết tôi phải ở lại bảo vệ bản thân. Antonio trừng mắt với tôi, rồi chuyển ánh mắt khúm núm vào người lạ. “Làm sao tôi có thể phục vụ ngài đây, thưa ngài?”

Trong một thoáng, đôi mắt người đàn ông dừng lại lâu trên gương mặt tôi. Rồi anh nói nhẹ nhàng. “Ta đã nghe trước đây – ta không biết có bao phần sự thật – rằng quán trọ này có thể khoe khoang một loại rượu hiếm hơn bất kỳ loại rượu nào trong những hầm rượu của Công tước.”

Antonio hất đầu, gương mặt rộng đỏ thẫm như gấc. “Than ôi, thưa ngài, ngài đã bị lừa! Đúng là,” anh vội vã thêm vào, “rượu của quán Eagle là loại rượu vang mùa đầu, nhưng hàng dự trữ chúng tôi là về nồng độ, không phải ở sự tinh tế. Tôi sẽ không mạo muội cạnh tranh với những hầm trữ rượu của ngài Công tước – tôi không kinh doanh lâu trong lĩnh vực này của thành phố, và tôi không có của cải để chi vào việc nhập khẩu rượu.”

“Ta nói một loại rượu hiếm. Hiếm và ngoại nhập là hai từ khác nhau. Câu chuyện, như ta nghe được, đó là loại rượu vang chính vụ gần đây và được làm ra từ những quả nho tốt nhất – lớn lên ở vườn nho của người bạn ngươi, hay có lẽ là một người bà con.” Cái nhìn chằm chằm tăm tối giữ chặt lấy Antonio. “Có phải thế không? Ta là một người am hiểu rượu và sẽ trả hậu cho việc nếm nó.”

Antonio trông cứ như anh khó có thể tin được vào tai mình; cả tôi cũng thế, vì tất cả nỗi sợ hãi của tôi là vô ích. Cuộc viếng thăm của người lạ chẳng có gì liên quan đến tôi – chỉ là sự ngốc nghếch của chính bản thân tôi mà thôi, khiến tôi nghĩ rằng anh ấy nhớ việc bắt gặp ánh mắt tôi giữa cả đoàn diễu hành. Tôi muốn bật cười trước sự khờ dại của bản thân.

Cuối cùng Antonio nói. “Quả thật là thế, thưa ngài. Nhưng tôi chỉ có một tĩnh rượu, mong ngài hiểu cho, và vợ tôi cùng tôi đánh giá nó rất cao; nó là một món quý mà chúng tôi sẽ không bán trên thị trường mở.”

Người đàn ông nghiêng đầu. “Ta nghĩ, chúng ta hiểu lẫn nhau.”

“Tất nhiên, thưa ngài. Nếu chúng ta chỉ cần đồng ý về mức giá…”

Nụ cười của người lạ giờ đây là nhạo báng, và anh ấy duỗira trong một cử chỉ hào phóng. Antonio, gương mặt đỏ ửng vì kích động, đột ngột quay sang tôi.

“về phòng mày và ngủ đi.” Giờ đây không có sự giận dữ trong giọng anh, chỉ có ham muốn ám ảnh. “Hai ta sẽ nói chuyện sau việc tại sao mày lại đi giới thiệu với vị khách cao quý của chúng tao.”

Với đầu gối run vì nhẹ nhõm, tôi quay về phía cửa. Đôi mắt người lạ mở to, và anh thì thầm, “…” gần như dưới hơi thở.

Khi đóng cánh cửa lại sau lưng, tôi nghe Antonio nói. “Tôi tự hỏi làm sao ngài biết được về rượu của tôi. Tôi đã có vài sự quấy rầy để giữ kín bí mật.”

“Ta luôn là người đầu tiên nghe về những chuyện thế này. Ta kiêu hãnh trong những khám phá.”

Tôi không ngừng lại để nghe thêm nữa. Sự chuếnh choáng của việc tạm thoát khỏi hiểm nguy khiến tôi bay lên những nấc thang nhanh như chớp chẳng khác nào một con chim, nửa cười nửa khóc.

Họ không đến vì tôi! Tôi đã tự phác thảo trọn cơn ác mộng của chính mình, dựng lên nỗi sợ hãi về người đàn ông cao lớn với giọng nói dịu dàng biến xương tôi thành nước. Tại sao sáu gã đàn ông lại đến nơi này vì một mục đích quá tầm thường đến thế? Điều gì đã ám ảnh tôi, rằng tôi đã không nghĩ những con người sang trọng đó có thể đến đây, mặc cả và uống như những người khác?

Miễn chừng nào Antonio còn nguôi giận, tôi an toàn. Tôi không thể dựng ra vài câu chuyện để nói với anh, tôi nghĩ khi trở lại phòng, nhưng không là vấn đề nếu anh trách mắng tôi lần nữa: tôi đã an toàn. An toàn khỏi nỗi khϊếp sợ đã đe dọa tôi khi nhìn chăm chú vào cặp mặt đen ác mộng kia, an toàn như thể những sự kiện lạ lùng của ngày hôm nay đã chưa bao giờ xảy ra.

Tôi đang ngồi trên giường, vẫn trong bộ đồ cũ khi nghe tiếng những người kỵ sĩ rời đi và âm thanh tiếng bước chân ì ạch của Antonio lên cầu thang. Một lát sau, cánh cửa mở ra, và gương mặt đỏ lựng to bản của anh thò vào.

“Ở trên giường, đúng không? Tốt.” Anh rón rén đi tới, đóng cánh cửa phía sau và đặt chiếc tách anh mang theo lên sàn trong khi hạ thấp trọng lượng nặng nề xuống cuối giường. Nó kêu cọt kẹt, và tôi nhìn anh, sửng sốt. Giọng anh hài hước, gần như hòa giải – có lẽuống say.

“Anh mừng mày chưa ngủ. Anh muốn nói chuyện với mày.”

“Chuyện gì vậy?”

“Mọi chuyện đều ổn, chàng trai; không cần phải trông như thế! Đức ngài nói với anh ngài ấy giữ mày lại khi mày muốn đi. Anh sẽ không giận dữ với mày.”

Tôi nhanh chóng thở ra nhẹ nhõm, nhưng thắc mắc; không có chút rượu nào trong hơi thở anh. Tôi nói, “Em không nghĩ ngài ấy ở đó.”

“Vậy sao mày lại vào trong?” Câu hỏi có sự sắc bén thường ngày của Antonio.

“Em nghĩ em nghe Celia gọi. Em nghe những người cưỡi ngựa đến, và em chắc chị ấy muốn em.”

Đó là một lời nói dối tệ hại, nhưng là lời buột miệng, và anh tỏ vẻ tin tôi. “Vậy thì không còn gì nhiều để nói. Mày không biết ngài ấy đã vào trong quán rượu.”

“Không.” Tôi nhỏ nhẹ thì thào.

“Mày đang nói gì khi anh đến?”

“Sao ạ, không gì hết.” Hai gó má tôi ửng lên trước ký ức. “Ngài ấy hỏi em là ai và em đang làm gì, vậy thôi.”

“Ngài ấy có hỏi quan hệ giữa anh và mày là gì không?”

“Em sẽ không nói với ngài ấy điều đó. Anh nói…”

“Yên nào, yên nào!” Bàn tay to lớn của anh vỗ vào vai tôi. “Ngài ấy hỏi anh mày là ai sau khi mày đi khỏi. Sao mày không nói ngay mày là em gái anh?”

“Vì em không phải hoàn toàn là em gái anh.” Tôi vặn lại với sự giản đơn chua xót.

“Khϊếp!” Antonio khịt mũi và kiềm chế, cứ như anh đã chưa bao giờ bạt tai tôi cho việc cả gan gọi anh là anh trai trước thiên hạ. “Mày có thể nói thế khi giới quý tộc hỏi mày.

“Em không nghĩ ngài ấy là quý tộc. Ngài ấy mặc như một người lính.”

Anh khịt mũi lần nữa. “Mày không thể đánh giá đúng địa vị một người đàn ông,Mày không thấy bàn tay trắng mượt đó sao? Không ai thấp kém hơn một quý ngài có thể giữ bàn tay trơn nhẵn đến thế. Và chiếc nhẫn ngài ấy đeo không bao giờ đến từ một kẻ bán rong rẻ tiền. Chúng ta đã nói chuyện với giới quý tộc, anh thề!”

Hoàng tử của bóng đêm, tôi nghĩ một cách ngớ ngẩn.

“Và ngài ấy nói chuyện như một vị vua, với tất cả vẻ cao quý và ngạo mạn.” Mắt anh lóe lên phẫn nộ. “Không tên lính thông thường nào có thể đưa ra những mệnh lệnh theo phong cách như thế.”

“Nhưng nếu ngài ấy vĩ đại đến thế, ngài sẽ phải ở bữa yến tiệc của Công tước tối nay.” Tôi chỉ ra.

Antonio phủi ý nghĩ đó qua một bên. “Không chừng ngài ấy chọn không đi hay có lẽ rời khỏi đó sớm. Những cuộc hoan lạc cung cách kiểu này tiếp diễn cả đêm; họ sẽ không bỏ dở. Nhưng nhìn này-” Anh nhặt chiếc tách từ dưới sàn lên. “Anh đã mang cho mày vài thứ rượu bổ để uống.mày sẽ lấy máu anh nếu biết chuyện, nhưng anh đoán là mày sẽ không ngủ được khi chẳng có gì trong bụng. Uống đi, và anh sẽ mang chiếc tách đi để Celia sẽ không biết.”

Thứ nước uống có mùi đắng, và tôi thật lòng không muốn, nhưng âm mưu nho nhỏ chống lại Celia sưởi ấm tôi. Đánh bạo, tôi cầm chiếc tách trong cả hai tay và cười với anh.

“Anh có đạt được món hời tốt với rượu của anh không, anh trai?”

Anh há hốc mồm nhìn trong thoáng chốc, và rồi nhạt đi thành một tràng cười gầm gừ như thể tôi đã nói gì đó hài hước. “Có,” cuối cùng anh thở hắt ra, “một lợi nhuận tuyệt vời – một món tiền bạc vàng, và tất cả cho một tĩnh rượu nhỏ mọn!” Anh vỗ vào vai tôi. “Thật là một lời giễu cợt nếu ngài ấy không thích nó – ngài ấy sẽ ngu xuẩn hơn, cho việc mua một thứ không được nếm!”