Chương 7: Lựa Trang Phục

Khi tôi vội vã theo chân Piero xuyên qua một mê cung lối đi, những ai chúng tôi gặp đều chòng chọc nhìn tôi như thể tôi là thứ kỳ dị đến từ đất nước khác. Hai tên lính gác hộ tống hai bên, giúp tôi khi sự yếu ớt khiến tôi vấp chân suýt ngã, nhưng tôi không để họ đỡ; dường như lạ lùng rằng tôi lẽ ra nên đấu tranh giữ lòng tự trọng vào thời điểm thế này, nhưng lòng kiêu hãnh của tôi không ủng hộ cho tình cảnh nhục nhã. Tôi giữ vững tinh thần hết mức có thể, phân nửa bị mờ đi bởi sự luân phiên của ngọn lửa khắc nghiệt và bóng tối, và sự giá lạnh đến tận xương cốt do những cơn gió rít lên.

Palazzo della Raffaelle với tôi có vẻ như là nơi của ác mộng, một tòa nhà của những khối đá xám nứt nẻ kéo dài ra tưởng chừng như vô tận. Những ánh sáng rực sáng lờ mờ hiện lên trong màu đen tối tăm nơi những ngã rẽ đột ngột, và lại tan biến đi ngay lập tức. Và luôn luôn, phía trước tôi là tấm lưng vội vã của Piero Querica, những sải chân hắn ở nơi nào đó giữa hối hả và vênh váo, những sợi chỉ bạc trên áo khoác hắn yếu ớt phát sáng trong ánh đuốc. Cuối cùng, khi tôi mất hết tất cả phương hướng và không còn biết chúng tôi đã đi được bao xa, hắn bất ngờ quay lại ở cửa, cúi đầu chào tôi hướng vào một căn phòng cao được trang trí bằng thảm[5]. Hai người phụ nữ đang đứng đó, chờ đợi.

“Madonna Niccolosa.” Piero ra hiệu đến người phụ nữ lớn hơn với một sự lỗ mãng như tôi bị mang thẳng ngược lại quán Eagle. “Bổn phận của bà đây. Bà biết những nhiệm vụ của mình từ người thư ký của Công tước.”

Người phụ nữ gật đầu. Bà ấy cao và trông kinh khủng, khoác vẻ khắt khe đen tối, với mái tóc xám búi cao bên trên một gương mặt gầy nhăn nheo. Bà không trẻ, nhưng đứng thẳng và kiên quyết, chỉ có hai tay bà, nổi lên những đường gân cùng khớp ngón tay sưng phồng, để lộ ra tuổi tác. Khi nói, giọng bà nghe khàn khán, trọng âm chậm rãi, tông giọng rỗng không cảm xúc. “Chúng tôi biết, thưa ngài.”

“Rất tốt. Phục trang của em ấy phải làm Công tước hài lòng – không phải những thứ trong đám đồ tu sĩ, nhớ lấy.”

Tôi nghĩ, hắn phải ghét bà để cư xử quá sống sượng. Môi mím lại trước lời lẽ hắn, nhưng bà trả lời với đủ lễ độ.

“Chúng tôi đã nhận mệnh lệnh của Đức ngài. Ngài tự gửi chúng đến.”

“Ngài ấy làm thế sao?” Piero nghe giật mình. “Mệnh lệnh là gì?”

“Lụa Lombardy, và màu bạc.” Bà miễn cưỡng nói, và hắn ta khẽ huýt sáo nho nhỏ.

“Nhưng không gì khác nữa, Piero!” Người phụ nữ trẻ hơn lần đầu lên tiếng, và tôi nhảy dựng lên. Giọng cô ấy nghe trầm như giọng một người đàn ông, khản đặc và gợϊ ȶìиᏂ. “Đó như là một dỗ dành, vì ngài không gửi nhẫn vàng và những thứ quý giá cho em ấy Ngài sẽ không phí châu báu của ngài cho một người đàn ông tầm thường đến thế.”

Piero quan sát cô ấy một cách nhạo báng. “Sao, ghen tị à, Madonna Maddalena? Ngài đã có đủ kẻ hoang phí nhờ vào việc cô ở lại trong những ngày sau đó – giờ đã đến lúc cô phải đổi chỗ.”

“Không phải thế.” Cô ấy gay gắt quay lại, lườm hắn ta.

Đột nhiên tôi nhớ tôi đã thấy cô ấy trước đó ở đâu. Cô đã đi trong đoàn diễu hành đến thánh đường; tôi nhớ vì mái tóc cô, một mái tóc đáng yêu màu đồng tối, là một trong số những mái tóc ít ỏi không bị nhuộm cho vàng hoe. Tóc cô được cột lên thành hai sừng theo kiểu thời trang của dân Venice, và chiếc áo dài cô mặc – một thứ diệu kỳ của màu bạc và đen – những màu sắc dịu nhẹ làm nổi bật làn da nhợt nhạt, thanh nhã ở cô. Nhưng sự phản đối trên gương mặt cô ấy khiến tôi bị sốc; khi chợt liếc về phía tôi, đôi mắt to xanh lục nhạt đang âm ỉ cháy căm hờn, và miệng cô cứng lại. Cô ấy không thể quá lớn tuổi hơn tôi, và tôi tự hỏi tại sao cô lại có thể ghen về lão già kinh tởm đó – nhưng rồi tôi chú ý thấy những món nữ trang cô có.

Chúng được đeo dưới những ngón tay thanh mảnh, vòng quanh chiếc cổ dẻo mềm, và nằm ngang ngực cô như một chiếc áo giáp dài, sáng lên chói lọi như một chuỗi những ngôi sao rơi bình lặng ở nơi ác nghiệt này. Rõ ràng, Madonna Maddalena thèm muốn những đặc ân đó.

Piero không trả lời cô ấy, nhưng hắn cười hiểm độc khi cúi chào. “Các quý cô, ta phải rời đi – và tất cả tốt hơn là nên gấp lên. Ta sẽ gửi ai đó đưa các cô đến bữa tối vào thời gian thích hợp.” Hắn búng tay gọi những tên lính đang đợi, và đi khỏi.

Maddalena là người nói trước, phá vỡ sự im lặng ngột ngạt. “Và chúng ta sẽ khiến cho em ấy xinh đẹp. Chúa tôi!”

Người phụ nữ lớn tuổi hơn cau mày. “Madam, chúng ta không phí thời gian cho việc báng bổ.”

“Chúng ta cần đến cả trăm năm cho một nhiệm vụ kiểu này.” Đôi mắt màu lá xanh quan sát tôi trong một thoáng lâu hơn; rồi cô ấy nói. “Chà, gọi những những tên hầu nam đến đây và chúng ta bắt đầu thôi.”

Tôi không biết chuyện gì xảy ra trong giây tiếp theo; tôi đang quá sửng sốt với nỗi tủi thẹn để giương mắt lên. Những tên hầu năm tiếp tục một dòng những lời bình luận nhỏ đầy khinh miệt trước sự giản dị của tôi khi tôi tắm gội và thay phục trang, nhưng tôi chẳng nghe thấy chúng; toàn bộ tâm trí tôi đang chậm rãi không ngừng kháng cự lại nỗi khϊếp sợ đang lấn át.

Lần đầu tiên tôi bắt đầu nhận ra việc khuất phục ham muốn của Công tước có nghĩa là gì. Trước đây, những nỗi sợ hãi ở tôi là do bản năng, một sợ hãi không nhận biết được, nhưng bây giờ, khi tôi hết lần này đến lần khác, bị đề nghị di chuyển như một con rối, tôi đã có thời gian để suy nghĩ. Tôi nhớ người cha kế khụy xuống cạnh giường tôi với cái quần ống túm mở toác, tay ông kéo lê ngược trên những chỗ che chắn và giọng đe dọa gầm gừ bên tai; tôi nhớ đôi môi ẩm ướt, trề ra của Messire Luzzato cùng đôi mắt háu đói. Tôi nghĩ đến người đàn ông cúi đầu trên con đường với những phụ nữ khác giống thế; tưởng tượng những ngón tay béo lùn kia sờ soạng, tưởng tưởng những nụ hôn của đôi môi mỏng dính, và gần như nôn ra. Có lẽ, tôi nghĩ, có lẽ ngài ấy quá già để trở nên nóng vội, và rồi tôi sẽ an toàn.

Một cú đẩy hơi sắc từ Maddalena mang tôi trở lại hiện tại, và tôi quay đến hướng cô ấy. Trong một thoáng, tôi nghĩ mình hẳn phải nhún gối chào một chàng trai xinh đẹp đã vô hình bước vào phòng; rồi tôi nhận ra mình đang nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính bản thân, trong một tấm gương lớn treo tường.

Dường như người thợ may của cung điện không biết màu nào ngoài màu bạc và đen, vì tôi cũng đang mặc chúng. Chiếc áo sơ mi bạc được may sợi chỉ màu đen 2 cúc áo bung để lộ da tôi trắng nhợt nhạt so với nó.quân tây đen ôm đôi chân dài.

Tôi chăm chăm nhìn, tìm kiếm nét riêng biệt mà tôi còn nhớ từ hình ảnh phản chiến nơi những chiếc đĩa của Antonio, và chỉ nhận ra màu đôi mắt, màu xám kỳ lạ tinh nguyên như bộ lông của mòng biển. Còn những thứ còn lại, tôi chỉ có thể chăm chú nhìn như một người lạ. Mái tóc đen sáng lên như màu bạc của chiếc áo, được búi Sau gáy theo phong cách quý tộc tóc . Giờ tôi mới để ý tóc tôi đã dài nhanh .gương mặt tôi: gương mặt hình oval, đôi mắt to hình oval, và hai gò má xanh xao e sợ.

Chà, tôi nghĩ, thấy tình cảnh khốn cùng bị che giấu và hoảng sợ trong chính đôi mắt mình, chẳng còn gì có thể hơn được. Công tước sẽ không nhỏ nước mắt khóc thương, quỵ lụy cho nạn nhân – nếu tôi phải đầu hàng, tôi sẽ đầu hàng trong danh dự. Tôi bước lùi vài bước khỏi tấm gương; khi quay người, tôi nghĩ tôi thoáng nhìn thấy lòng trắc ẩn lóe lên trên gương mặt Niccolosa, nhưng ngay tức khắc vẻ mặt bà chai lại; Maddalena vẫn giữ ngọn lửa phản đối. Trong thoáng chốc đó, cơn bốc đồng mới nhất của tôi về việc cầu xin họ giúp đỡ chết đi.

Những ánh nến bừng sáng dữ dội khi cánh cửa mở ra, và một người đàn ông hốc hác giữ cửa, thoa phấn ăn mặc như một con điếm, vội vã băng qua ngưỡng cửa và cúi chào, tò mò nhìn tôi.

“Mọi người được gọi đến để tham gia cùng Công tước.”

Niccolosa gật đầu dứt khoát. “Chúng tôi đã sẵn sàng, Messire Vassari. Nói với Đức ngài chúng tôi tới đây.”

“Tôi sẽ nói lại, thưa bà.” Gã ta nghiêng nhìn tôi dưới mi mắt. “Có phải con phượng hoàng mới nhất đây không?”

“Phải.” Maddalena thình lình lên tiếng.

“Một thứ ngọt ngào! Và em ấy trông không có vẻ quá mức kiêu hãnh.” Giọng gã đầy ngụ ý. “Ta không thể chịu đựng một người kiêu ngạo.”

Mắt cô ấy rực lửa. “Ngươi sẽ không dám nói thế sau mười ngày nữa!”

“Không, nhưng mười ngày là một khoảng thời gian dài cho sự yêu mến của Công tước. Theo sau nào, ngài ấy sẽ trở nên mất kiên nhẫn.”

Maddalena trừng trừng giận dữ, rồi quay qua tôi. “Vậy thì, đi đi. Ta chúc ngươi vui.”

Cô ấy hống hách lướt tới trước, đôi guốc[6] bằng gỗ lách cách trên những phiến đá quý, và khi tôi theo sau, hai tên lính gác bước khỏi chỗ của họ bên ngoài cửa và theo sau tôi. Họ quan tâm đến mọi thứ, tÔi nghĩ; dù ngay cả khi sự hoảng loạn khiến tôi muốn chạy trốn và lạc lối nơi mê cung vang vọng này.

Những âm thanh duy nhất khi chúng tôi bước đi là tiếng bước chân từ họ và Maddalena; palazzo chắc hẳn là rỗng toác. Chỉ là khi chúng tôi tới nơi căn phòng với mái vòm đá quý kéo dài, trơ trụi thì bắt được những âm thanh đầu tiên; lúc đầu là một lời thì thầm lớn lên qua các bước chân ngân lên, rồi mạnh dần thành hỗn loạn lê thê của tiếng xì xầm hàng trăm giọng nói. Tôi khẽ liếc qua Niccolosa, cạnh bên tôi, nhưng gương mặt nghiêm khắc của bà không lộ vẻ ngạc nhiên.

Cuối căn phòng mái vòm là hai cánh cửa vô cùng to lớn, được khắc và chạm trổ, rực rỡ như thể mồ hôi ứa ra trong áng sáng chói chang. Tôi không biết ý nghĩ ấy đúng đến mức nào, mãi đến khi những cánh cửa mở ra, và sức nóng, tiếng ồn cùng lúc khiến tôi bị nhấn chìm.

Giống như đang bước chân vào địa ngục. Màu đen thẳm há miệng trước tôi, một gian đại sảnh thênh thang đến mức những bức tường cùng vòm nhà lạc mất trong bóng tối; đối diện tôi, một chiếc bàn màu bạc đầy đe dọa uốn cong trong hình bán nguyệt, nghiến chặt tôi như chiếc càng vĩ đại của con cua. Có những chiếc bàn khác phía sau, tiếp nối nhau, vây quanh bóng tối; chỉ có trước mặt là trống rỗng, khi tôi đứng trên bờ vực của cái gì đó dường như là một mặt hồ đóng băng tăm tối đang phản chiếu sự rực rỡ của những ngọn đuốc đèn.

Tiếng xôn xao khàn khàn tiếp diễn có đến một lúc lâu sau. Rồi những mái đầu bắt đầu quay lại, và tôi thấy chính mình đương đầu với hàng nối tiếp hàng những gương mặt tái nhợt, chòng chọc trong một sự im lặng khủng khϊếp. Tôi khẩn cầu nhìn vào hai người phụ nữ cạnh bên, nhưng họ đã lùi xuống trở lại ngưỡng cửa, bỏ tôi ở lại một mình và ngớ ngẩn nơi căn phòng.

Trong thoáng chốc đóng băng đó, cung điện nhìn trông giống một trong những bức tranh nơi địa ngục rùng rợn mà kinh thánh vẽ ra ở thánh đường. Sắc màu diễm lệ từ đám rước khải hoàn chiến thắng của Công tước đã không còn – khắp nơi là đen và bạc le lói phát quang nhợt nhạt, biến những tên cận thần thành những con côn trùng khổng lồ dưới một tảng đá được nhấc lên cao, hay những con thằn lằn bị náo động bởi ánh đèn bất chợt. Sự câm lặng trở nên chết chóc.

Rồi, từ nơi nào đó, ai đó khúc khích cười, và một giọng nói khác ngắt ngang. Trong khoảnh khắc, cả nhóm người hội họp rúng động với tràng cười chế giễu khi tôi lố bịch đứng trước họ. Hai tay tôi nắm chặt không kiểm soát được; tôi đã chuẩn bị cho bất kỳ tình trạng nhục nhã nào, nhưng không phải là tiếng cười nhạo đọa đày. Tôi đứng đấy, đôi mắt nhìn xuống, cầu nguyện rằng điều gì đó – bất cứ điều gì – sẽ đánh lạc hướng sự chú ý của đám quần thần

Rồi tôi nghe thấy, nổi lên xuyên qua tràng cười, tiếng trống và trumpet trỗi nhạc. Nó đến từ phía ngoài, bên ngoài cánh cửa khắc chạm to lớn, sau chiếc bàn bạc, và những cặp mắt quay khỏi tôi hướng về phía ấy. Đột ngột, cả căn phòng dường như phun trào trong những hoa văn rực rỡ lay động cùng sự tối tăm, khi bọn quần thần đứng lên. Những người hầu chạy đến cánh cửa, mở tung chúng ra rộng hơn, và âm nhạc trào lên không bị hãm lại, đập mạnh qua tôi như một nhịp đập phi thường.

Tôi đứng đó như mọc rễ, chăm chăm nhìn vào những tên quý tộc đang đi đến, quần áo và nữ trang ngời sáng làm đau mắt tôi. Tôi nhận ra hình dáng gầy của Piero, vẻ nghênh ngang bên cạnh một người cận thần cao lớn, tóc đen với gương mặt tử tế; và sau họ là một gã đàn ông thấp chắc nịch, nhưng liền ngay lập tức tôi nhận ra tôi lầm – mái tóc đen cắt ngắn vuốt lên , gương mặt khinh thường ấy thuộc về Alessandro della Raffaelle, gã con hoang của Công tước Carlo. Hắn ta hẳn phải lớn hơn tôi gần mười lăm tuổi.

Hắn gật đầu từ phải sang trái, và trong phút chốc, mắt hắn dường như dừng lại ở tôi nơi cuối đại sảnh; rồi hắn bước qua một bên và quay lại, nhìn ngược lại con đường hắn đã đi qua, như một con chó đợi người chủ nhân.