Chương 12: Sự thật

"Nói cho tôi biết,chỉ cần nói có nó hay không. Điều tôi muốn là câu trả lời."

Vẻ mặt Tần Chu khi nói ra những lời này thật lạnh lùng và đáng sợ ...

" Tiểu Chu, hồi đó chúng ta cũng làm là muốn tốt cho con. Dù sao mọi chuyện đã xong xuôi, con cứ ..." Bà xã Tần chưa kịp nói xong, Tần Chu đã ngắt lời.

"Quả là đúng như tôi nghĩ."

Nghe giọng điệu của Tần phu nhân, anh đã thấy câu trả lời mà anh muốn, dường như đã được mong đợi. Nói xong, Tần Chu đứng dậy đi về phía phòng ngủ lầu hai.

"Tiểu Chu, ăn cơm xong con nhớ nghỉ ngơi.” Bà Tần cảm thấy có lỗi với con trai, nhìn bóng lưng cậu cũng không quên dặn dò.

Nhưng bà không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, để lại cho bà với một cái lưng vô cùng thờ ơ ...

"Tư Ý... Tiểu Chu ... Nó không thể quên được cô gái đã chết đó sao? Sau bao nhiêu năm, cuối cùng con trai tôi cũng đã trở về Trung Quốc, nhưng lại làm khó chuyện, anh nghĩ thế nào?" Bà Tần cảm thấy trong lòng có chút rùng mình.

Sau bảy năm, con trai bà cuối cùng cũng trở về Trung Quốc, bà thực sự không muốn rắc rối trở nên căng thẳng như trước kia chỉ vì một người phụ nữ .

“Đừng lo lắng, nó là người lớn và nó sẽ biết cách nhìn nhận vấn đề.” Tần Ý Nam cầm đũa lên, nói xong tiếp tục ăn.

Tần Chu trở về phòng, cầm điện thoại di động lên, bấm một dãy số ...

“Giúp tôi kiểm tra một việc, càng sớm càng tốt.” Nói xong, anh dứt khoát cúp điện thoại.

Sau đó, anh từ từ mở ngăn kéo đã khóa và lấy ra một bức ảnh ố vàng.

Trong ảnh, cô gái buộc tóc đuôi ngựa có đôi lông mày thanh tú và đôi má lúm đồng tiền khi cười rất ngọt ngào và dễ mến.

Dù mặc đồng phục học sinh bình thường nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến nét xinh đẹp vốn có của cô

...

"Hoắc Miên, anh nhớ em rất nhiều."

Anh ta nói với một giọng trầm mặc, giọng nói của anh khiến người ta cảm thấy đau lòng...

Ký ức và những bức ảnh như quay ngược lại bảy năm trước ...

Trời xanh, mây trắng, sân chơi, và ... người con gái anh yêu.

....

Sáng hôm sau

Hoắc Miên dậy sớm bắt xe đến bệnh viện đi làm, sau khi ladm xong liền đem canh xương nấu buổi sáng đưa cho Ninh Chí Viễn, cố gắng giải thích chuyện hôm qua.

Phòng khám nhãn khoa

Khi Hoắc Miên bước vào, liền nhìn thấy y tá Cố Mạn đang cẩn thận băng bó vết thương trên trán Ninh Chí Viễn.

“Trời ơi, bác sĩ Ninh làm sao vậy, sao lại bất cẩn như vậy?” Giọng nữ y tá bị bóp nghẹt khiến người ta rất khó chịu.

" Chí Viễn.” Hoắc Miên nhẹ nhàng nói, tay gõ cửa.

Hai người quay đầu lại, Ninh Chí Viễn vô cảm khi nhìn thấy Hoắc Miên, không biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì.

"A, Hoắc Miên, cô tới rồi, hai người nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài trước."

“Đừng đi, cô tiếp tục băng bó cho tôi.” Ninh Chí Viễn đột nhiên vươn tay tóm lấy Cố Mạn.

“Bác sĩ Ninh, chuyện đó… để bạn gái băng bó cho anh, hả.” Cố Mạn ngượng nghịu cười.

Hoắc Miên vừa muốn nói gì đó, nhưng lại nghe Ninh Chí Viễn nói từng chữ, "Cô ấy không còn là bạn gái của tôi nữa."

“Anb nói cái gì?” Hoắc Miên khẽ cau mày.

"Tôi nói, hôm qua chúng ta chia tay, cô không còn là bạn gái của tôi nữa. Cô thật cao quý không xứng là bạn gái của tôi, cô nên đến với bạn trai cũ giàu có. Anh ta có xe sang và biệt thự, còn tôi chỉ là một bác sĩ nghèo, đi theo tôi, tôi cảm thấy có lỗi với cô rất nhiều. ”Ninh Chí Viễn lời nói rất chua ngoa.

"Chí Viễn, em hôm nay tới đây chỉ là để giải thích cho anh chuyện ngày hôm qua.” Hoắc Miên hít sâu một hơi, bình tĩnh nói.

. . .