Chương 49: Điều kiện

Hoắc Miên lắc đầu, "tôi cũng chỉ đến được vài phút."

"Gọi món trước, em muốn ăn gì?"

"Cái gì cũng được, tôi không có cảm giác thèm ăn."

"Phục vụ, trước tiên hãy mang một bữa ăn lập sẵn cho đôi tình nhân, sau đó là salad trái cây, món tráng miệng."

"Được rồi, thưa ngài."

Gọi xong bữa ăn trái cây, Ngụy Đồng quay người lại nhìn Hoắc Miên, tựa hồ đang có tâm trạng tốt.

"Hoắc Miên, em trai của em hiện tại thế nào?"

"Không lạc quan cho lắm, chờ phẫu thuật lần hai."

"Đừng lo lắng, cậu ấy sẽ khá hơn."

"Cảm ơn anh."

Hai người họ nói vài câu lịch sự trước khi Ngụy Đồng nhắc đến chuyện tiền nong.

"Tôi không mang theo tiền hôm nay. Tôi không có quá nhiều tiền mặt trong tay. Ngày mai tôi có thể yêu cầu trợ lí gọi cho em sau khi tôi đến công ty . Sau đó, em có thể trực tiếp gửi số thẻ đến WeChat của tôi."

"Cảm ơn anh, Ngụy Đồng, tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho anh trong thời gian sớm nhất, kể cả lãi suất."

"Đang nói cái gì vậy? Bất quá là xem thường tôi."

"Tôi không có ý đó, tôi chỉ đánh giá cao … anh có thể giúp tôi."

"Đừng cảm kích. Thật ra tôi có chuyện muốn nói. Có thể em nghĩ tôi xấu tính, nhưng là từ trong lòng tôi, Hoắc Miên, tôi không cần em trả lại tiền. Tôi chỉ có một điều kiện. Em sẽ trở thành bạn gái của tôi?"

Ánh mắt Hoắc Miên khẽ thay đổi, thật ra cô cũng đã gặp quá nhiều tai nạn, với sự khéo léo của mình, cô sẽ có thể biết Ngụy Đồng nghĩ gì.

Trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí và cũng không có miếng bánh trên trời. Mọi thứ đều có giá của nó.

“Nhưng tôi nghe Linh Lăng nói rằng anh đã có bạn gái, và tôi không muốn dính líu đến tình cảm của người khác.” Hoắc Miên đáp nhẹ.

"Đó là bạn gái, chỉ là một trò chơi tại chỗ. Những người phụ nữ đó rất thấp kém, tất cả chỉ vì tiền, và họ không thật lòng với tôi. Đương nhiên tôi không thể thật lòng với họ, nhưng em thì khác. Khi học cấp ba tôi đã thích em rồi, Hoắc Miên, cho tôi một cơ hội, tôi sẽ đối xử tốt với em, tôi không phải để mua vui, tôi có thể đính hôn với em ngay lập tức, sau đó kết hôn trong vòng một tháng, kết hôn với em, tôi cũng sẽ có thể mua xe, mua nhà cho chúng ta, chúng ta sẽ sống tốt, cùng nhau chăm sóc mẹ và em trai em suốt đời”.

Nói đến cảm xúc, Ngụy Đồng vươn tay muốn nắm lấy tay Hoắc Miên, còn chưa kịp chạm vào thì Hoắc Miên đã ngẩng đầu lên đặt lên tóc anh, có vẻ như đang chỉnh tề tóc cho anh, nhưng thật ra là giải quyết chuyện ngượng ngùng.

"Ngụy Đồng, anh không thích phụ nữ thích vàng, phụ nữ nói chuyện với anh vì tiền, nhưng sao anh có thể chắc chắn rằng tôi nói chuyện với anh không phải vì tiền? Tôi không phải thần tiên, tôi không thể sống thiếu tiền, tôi cũng cần có tiền. Đúng vậy, tiểu long nữ trên TV chỉ là một câu chuyện, nó không tồn tại, đừng có quá nhiều ảo tưởng và kỳ vọng vào tôi, giữa thực và ảo luôn có một khoảng cách."

Hoắc Miên đã từng nói điều này với Ngụy Đồng, nhưng dường như anh không nghiêm túc.

"Không phải, em không phải là người như vậy. Nếu là vì tiền, em đã không đối xử với Tần Chu như vậy. So với GK, gia đình tôi đang chả là cái gì." Ngụy Đồng luôn lấy ra ra cái cớ này.

Nghe thấy tên của Tần Chu, Hoắc Miên chỉ cảm thấy đau nhói nơi nào đó trong tim ...

Tần Chu, đó là lần cô không thể quay lại ...

“Hoắc Miên, anh rất thích em, hãy cho anh một cơ hội.” Ngụy Đồng lại cầu xin, ánh mắt đầy chân thành.

. . .