Chương 9

13

Hà Dĩ Xuyên nói rằng anh ấy sẽ đưa Tiểu Bồ Đào đi làm một kiểu tóc giống anh ấy.

Anh ấy đã phát huy hết thế mạnh của mình là một anh chàng đẹp trai, lấy được lòng tin của Tiểu Bồ Đào nhờ vẻ đẹp trai và sự kiên nhẫn của mình, hai người họ thân nhau đến nỗi cho tôi ra rìa luôn rồi.

Tiểu Bồ Đào đến tiệm cắt tóc với tâm trạng vui vẻ, hy vọng có được mái tóc giống anh trai Dĩ Xuyên.

Nhà tạo mẫu tóc cũng mỉm cười đồng ý, yêu cầu Hà Dĩ Xuyên cởi mũ và cho anh ta xem kiểu tóc mẫu.

Hà Dĩ Xuyên khẽ nâng cằm lên, một tia nắng hoàng hôn xuyên qua cửa sổ của tiệm cắt tóc lọt vào.

Anh chậm rãi cởi mũ bóng chày ra, ánh hào quang chiếu vào cái đầu trọc lóc của anh, khiến anh so với vẻ ngoài tuấn tú ban đầu càng thêm phóng túng và trẻ trung hơn.

Hà Dĩ Xuyên nhếch khóe miệng với chúng tôi: “Đẹp không?”

Tôi sửng sốt.

Tiểu Bồ Đào cười đến nỗi khóe mắt đều cong lên: "Rất đẹp! Anh Dĩ Xuyên đẹp trai nhất!"

Anh cúi xuống nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé: "Anh đã hứa Tiểu Bồ Đào rồi, không thể thất hứa được."

Tiểu Bồ Đào vui vẻ nói với người cắt tóc: "Chú ơi, cắt hết tóc đi. Con muốn giống như anh Dĩ Xuyên!"

Chiếc dao lam cạo sạch tóc của cô bé, trái ngược hoàn toàn với nụ cười rạng rỡ của Tiểu Bồ Đào.

Cảnh tượng này làm tôi nhức nhối.

Mắt tôi hơi cay.

Hà Dĩ Xuyên cúi xuống, nhặt từng sợi tóc của cô bé lên.

"Tiêu diệt các tế bào xấu thêm hai mươi lần nữa, những sợi tóc này sẽ quay trở lại với em thôi."

"Vâng!"

14

Nhưng Tiểu Bồ Đào thậm chí không thể sống sót đến lần thứ hai mươi, đã đi rồi.

Đó là một ngày bình thường.

Giang Châu vào mùa xuân vẫn rất lạnh.

Tiểu Bồ Đào ngoan ngoãn ăn mì trắng bà ngoại mua: "Bà ngoại, sao bà không ăn?"

"Bà ngoại ăn mì chân giò rồi, ăn ngon lắm, con ăn đi!"

Tiểu Bồ Đào lộ ra ánh mắt ghen tị: "Con cũng muốn ăn lắm đấy!!”

”Đợi sau khi anh trai bác sĩ tiêu diệt hết tế bào xấu cho con, bà ngoại sẽ dẫn con đi ăn!”

Tay bà ngoại run run cẩn thận cuộn lại sợi mì, từng chút một đút cho Tiểu Bồ Đào.

“Được rồi, một lời đã định, ai nuốt lời sẽ là chó con!”

Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy Tiểu Bồ Đào.

Sau khi cô bé đi, tôi nhìn thấy bà ngoại ở quán mì đối diện bệnh viện.

Bà ngoại ngồi trong góc quán mì, đôi mắt đờ đẫn, khuôn mặt hốc hác, như một cái xác không hồn biết đi.

Bà xin bà chủ quán một cốc nước.

Bà chủ bưng ra một bát mì chân giò.

"Bà chủ, tôi không có gọi mì."

Bà chủ cười nói: "Đây là mì chân giò mà một cô gái gọi cho bà, cô ấy nói hy vọng bà có thể ăn mì thật ngon và sống thật tốt."

Bà ngoại sững sờ, ăn mì mà nước mắt lưng tròng.

Tôi chưa bao giờ thấy bà khóc trong bệnh viện, bà luôn tỏ ra mạnh mẽ và lạc quan trước mỗi chúng tôi.

Mỗi người trong bệnh viện đều đang cố gắng sống sót, kéo dài sợi dây sinh mạng cuối cùng của cuộc đời họ.

Khi Hà Dĩ Xuyên đến, mắt tôi đã đỏ hoe.

"Sao vậy? Em cũng muốn ăn mì chân giò sao?"

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, trong đôi mắt đen láy tựa hồ có ánh sáng lưu chuyển.

“Thầy ơi!”

Tôi khóc rồi lao vào vòng tay anh, cơn đau thấu tim từ l*иg ngực lan ra, tôi khóc như chưa từng được khóc.

“Đồ ngốc, chúng ta không thể chiến thắng tử thần, nhưng chỉ cần chúng ta cố gắng hết sức, chúng ta sẽ không hối hận.”

Câu nói này của Hà Dĩ Xuyên rực rỡ như pháo hoa giữa ban ngày, làm rung động trái tim tôi.