Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Yêu Không Chậm Trễ

Chương 17: Đợi cả một đời, anh cũng bằng lòng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời tiết hôm nay đã quáng đãng hơn, không còn cái không khí nóng oi ả khó chịu như hôm qua, thỉnh thoảng còn có vài ngọn gió đi ngang qua làm mát dịu.

Phương Nhật Hạ tới nơi, âm thầm hít sâu một hơi, trái tim cô lại bắt đầu điên cuồng đập nhanh, sau khi ổn định lại bản thân mới chậm rãi bước vào quán.

Trong quán có điều hoà, thoáng chốc đã xua tan đi không ít sự căng thẳng trong lòng cô, cả người cũng cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều, dường như nó đang tiếp thêm sức mạnh cho Phương Nhật Hạ.

Trong quán cũng khá yên tĩnh, không có nhiều khách lắm, Phương Nhật Hạ chính xác tìm thấy chỗ anh ngồi.

Chỉ nhìn bóng lưng thôi cô cũng đoán chắc rằng đó là anh, bóng lưng ấy không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần trong giấc mơ, cũng là bóng lưng mà cô âm thầm yêu rất nhiều.

Nháy mắt dũng khí vừa rồi do máy lạnh mang lại âm thầm không cánh mà bay đi mất.

Giang Vĩ dịu dàng nói: "Tớ cũng vừa tới thôi."

Phương Nhật Hạ ngồi xuống đối diện anh: "Cậu đang đọc gì mà chăm chú thế?"

Giang Vĩ không chút nào để ý cuốn sách trong tay, nhìn chăm chú thiếu nữ trước mặt: "Một cuốn sách vô cùng vớ vẩn."

Phương Nhật Hạ: "..." vớ vẩn mà cậu còn đọc.

"Hạ Hạ gọi nước chưa?"

Cô nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại nghĩ tới chuyện gì đó, hai mắt sáng lên: "Một lát nữa cậu có bận gì không thế?"

Giang Vĩ cứng đờ trong chốc lát, lại nhanh chóng trở về bình thường, thành thật trả lời: "Không có, làm sao vậy?"

Hai con ngươi xinh đẹp của cô sáng lên: "Tớ được cho vé xem phim, xem một mình thì buồn lắm, A Vĩ đi xem với tớ nhé?"

Thật ra làm gì có chuyện cho vé gì ở đây, chẳng qua Phương Nhật Hạ muốn tìm cớ để ở riêng với anh lâu hơn một chút.

Giang Vĩ gần như không suy nghĩ mà trả lời ngay: "Được."

Đây là chuyện mà anh đã vô số lần tưởng tượng ra, nó giống như một giấc mơ không chân thật.

Anh dường như có một loại ảo giác rằng ánh mặt trời mà anh không thể và không bao giờ với tới được, bây giờ lại cách anh một khoảng cách rất gần, chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi, ánh mặt trời ấy sẽ để ý tới có một đám mây luôn hèn mọn âm thầm thích mình.

...

Tác giả có lời muốn nói: Đây là một câu chuyện yêu thầm ngọt ngào, nam nữ chính đều nghĩ bản thân mình đơn phương, nhưng lại không biết rằng họ vốn dĩ cũng rất thích mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »