Chương 2: Làm chính sự

Đội mưa gió tiến vào trong xe, Minh Chi rùng mình một cái.

"Mẹ ơi, lạnh chết người."

Bên cạnh Minh Thân nhìn cô một thân chật vật, áo sơmi nửa trong suốt, thậm chí có thể nhìn rõ hình dạng xương quai xanh. Anh nhíu mày, tìm cái áo khoác để sau ghế ngồi hai hôm trước, ném lên trên người cô, "Bạn cùng lớp không có ô sao?"

Minh Chi trải rộng áo khoác, trùm lên bả vai, dẫu môi: "Có, nhưng vô dụng, trận mưa này quá lớn."

"Ngu ngốc."

Minh Thân lái xe trên đường, cần gạt nước chạy nhanh, con đường phía trước mênh mông, hắn lái rất chậm. Minh Chi bọc áo khoác của hắn, mất cả buổi thân thể mới ấm lại, cô hít mũi một cái, hỏi: "Không phải anh nói sẽ chờ em mười phút sao?"

Cái này đúng là được tiện nghi lại còn khoe mã.

Minh Thân nhìn không chớp mắt, "Để một mình em đội mưa trở về, anh sợ lại gây thù chuốc oán với em."

Minh Chi nặng nề xùy một tiếng: "Anh vốn có cừu oán với em mà."

"Vậy xem ra là anh đang lấy ơn báo oán."

"Không biết xấu hổ." Minh Chi bĩu môi, kéo áo khoác lên một chút, "Đúng rồi, mẹ đã giúp anh dọn dẹp phòng xong rồi, anh trở về mang theo đồ đạc để vào là được."

"Ừm."

Một lát sau, Minh Chi nghĩ đến cái gì, đột nhiên nở nụ cười, "Ài, có phải anh còn chưa thấy phòng để quần áo của em hay không?"

Vừa gặp đèn đỏ, Minh Thân phanh lại, nghiêng người liếc cô, không nói gì.

*

Lúc trước nghe nói sắp dọn nhà, người vui vẻ nhất không phải là Minh Chi thì không ai có thể hơn nữa.

Một tháng trước cô đã theo Thẩm Đình xem qua phòng ốc. Kiến trúc ba tầng phong cách Châu Âu, có sân rộng, Thẩm Đình còn nói muốn trồng cây thủy tùng, thậm chí còn nhờ người đến xem vị trí phong thủy.

Nhưng đây không phải là là điều quan trọng nhất. Minh Chi luôn để trong lòng, là rốt cuộc cô đã có được phòng để quần áo của bản thân. Cô cuối cùng cũng có, không cần lại dùng chung tủ treo quần áo với Minh Thân nữa rồi.

Cái người Minh Thân này, nói là anh trai của cô, mà từ trước đến giờ còn chưa làm tròn bổn phận anh trai, tính khí thì khó ở, mỗi ngày chỉ biết ức hϊếp cô, ra vẻ đạo mạo, uổng phí vẻ bề ngoài tốt như vậy ——

Ở nhà cũ, hai người bọn họ xài chung tủ quần áo, phòng Minh Thân lớn, tủ quần áo đặt ở phòng anh ấy.

Lúc nhỏ còn được, Minh Chi ít quần áo, Minh Thân còn chưa độc tài như con rùa lông. Cho đến khi anh ấy lên cấp ba, cả người cũng thay đổi, khó tính kỳ quặc, thậm chí còn cảnh cáo lệnh cưỡng chế Minh Chi, về sau tuyệt đối không cho phép cô vào phòng lúc anh đang ngủ.

Minh Chi không hiểu rõ, không coi là chuyện quan trọng. Dù sao chính anh ấy cũng thường xuyên xốc chăn màn gọi cô rời giường buổi sáng. Một người không làm gương tốt, nói chuyện làm sao có uy được?

Kết quả, hôm sau cô không báo trước mà tiến phòng anh lấy quần áo, thật sự đã bị anh ấy nghiêm túc đánh một trận.

Sau đó Minh Chi mới biết đây loại hành vi trái ngược này gọi thời kỳ phản nghịch quấy phá, nên cũng quyết tâm không gây hấn với người bệnh.

Nhưng mọi sự nào có tuyệt đối.

Một ngày vào kỳ nghỉ hè lớp mười, cô muốn đi ra ngoài chơi, không hiểu sao lại quên lấy quần áo. Mà Minh Thân vừa sống chết vượt qua kỳ thi Đại Học, mỗi ngày đều chơi bời ở bên ngoài, đêm trước cũng chơi đến rạng sáng mới quay về, không ngủ đến giữa trưa không thể nào tỉnh, cô không cần xoay tay cầm cửa cũng biết cửa bị khóa từ bên trong.

Tiểu nhân hèn hạ.

Mắt thấy thời gian ước định với Bùi Lệ Lệ sắp tới, trên người mình vẫn còn mặc đồ ngủ, Minh Chi vội vã cầm quần áo, sinh ra một kế, chạy tới sân thượng.

Lầu hai nhà cũ, phòng khách và ban công của phòng ngủ thứ hai rất gần, Minh Chi đã kiểm tra khoảng cách giữa hai chân cô và ban công, nghĩ rằng việc này là khả thi, bắt đầu thực hiện.

Cửa sân thượng không khóa.

Minh Chi không dám gây ra động tĩnh lớn, bước chân rất nhẹ, đẩy kéo cửa ra, lại nhấc bức màn lên chui vào...

Hết thảy cũng rất thuận lợi.

... Nếu như kế tiếp cô không thấy được Minh Thân tự an ủi thì tốt biết bao.

"Minh Thân! Anh lưu manh!"

Cô lên tiếng thét lên, hoàn toàn đã quên mình trèo sân thượng tới đây làm "Trộm" .

Mà Minh Thân dứt khoát dọa cho cô cho choáng váng.

Anh một tay kéo quần lên, ném đồ vật trong tay xuống dưới giường, một thanh âm loảng xoảng vang lên.

Là điện thoại. Nghe thanh âm, đoán chừng màn hình bị vỡ rồi.

Hắn không quản, đỏ mặt tía tai quay đầu lại gào thét: "Câm miệng!"

Rống xong còn chưa đủ, hắn hai ba bước đã xách Minh Chi phiên bản chim cút đến trên giường đánh đòn, vừa đánh vừa dạy dỗ: "Dám trèo sân thượng? Không muốn sống nữa đúng không? Anh có từng nói chưa được anh cho phép không được vào đây hay không? Có hay không!"

Anh ấy thực sự đánh. Minh Chi đau đến mức khóc oa oa: "Không phải anh đã tỉnh rồi sao!"

"Nhưng ông đây đang làm chính sự!"

Làm chính sự cái rắm!

Minh Chi từ lúc học cấp hai đã đọc nhiều sách 18+, đương nhiên biết một người đàn ông cầm gốc rễ sinh mệnh của mình vuốt lên vuốt xuống đại biểu cho cái gì.

Không phải tự an ủi chẳng lẽ lại là đang mát xa?

Nhưng cô giận mà không dám nói gì, khóc đến nỗi nước mũi ứa ra, "Em muốn nói cho mẹ nghe!"

"Em đi, đi nói đi." Minh Thân đánh cho vài chục cái, hết giận rồi, ngừng đánh, thở phì phò, "Anh xem ai được phần thắng."

Minh Chi khóc càng lợi hại hơn, không bị đánh vẫn nằm sấp bất động, cô nghiến răng nghiến lợi: "Minh Thân anh là đồ khốn kiếp, luôn ức hϊếp em, sớm muộn sẽ có người chỉnh đốn anh."

Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, Minh Thân luôn ức hϊếp Minh Chi.

Từ đó về sau, hắn đến cửa sân thượng cũng khóa trái.

Minh Chi vì thế từng kháng nghị, nhưng lại không có hiệu quả, bởi vì người lớn trong nhà rất bận rộn, căn bản không rảnh nghe cô phàn nàn, từng nói muốn mua cho cô tủ quần áo mới, rồi lại chậm chạp không thực hiện. Cô chỉ có thể kể khổ với Bùi Lệ Lệ, da mặt mỏng, còn đặc biệt giảm bớt đoạn chứng kiến Minh Thân tự an ủi. Chẳng ngờ cùi chỏ Bùi Lệ Lệ lại hướng ra ngoài, nói với cô: "Anh trai của cậu lớn hơn cậu ba tuổi, chú trọng việc riêng tư, cũng bình thường."

"Có cái gì không bình thường được chứ?" Minh Chi không vui, "Bộ dạng anh ấy cởi truồng tớ cũng đã thấy nhiều lần."

"Đó cũng là khi còn bé mà." Bùi Lệ Lệ nói.

Vậy cũng không nhất định.

Minh Chi âm thầm oán thầm, rồi sau đó kịp phản ứng, "Bùi Lệ Lệ, cậu thấy sắc quên bạn bè."

Bùi Lệ Lệ cũng không phản bác, ngượng ngùng cười hề hè: "Ngũ quan quyết định tam quan nha."

Còn chưa làm cô tức chết.

————