Chương 15: Món quà

“Đi ra mở quà nào!” Là giọng nói của Mã Khố Tư.

Mính Quả như được vớt lên khỏi mặt nước ngay lập tức, toàn thân run rẩy, cô quay lại nhìn thấy Tạp Tư Bách đang định trả lời thì nhanh chóng bịt miệng cậu lại.

“Đừng!” Mính Quả lắc đầu.

"Tạp Tư Bách có trong đó không?" Một giọng nói khác vang lên.

"Không có, chắc là ra ngoài mua đồ gì đó rồi, vừa nãy có nói trong nhà không có rượu." Mã Khố Tư trả lời.

Hai người vừa nói chuyện vừa rời khỏi gác mái, bỏ lại Mính Quả đang sợ hãi và Tạp Tư Bách với vẻ mặt bối rối.

"Làm sao vậy, tại sao lại không để em trả lời?" Tạp Tư Bách nắm tay Mính Quả đặt lên môi nhẹ nhàng hôn.

"Không có gì!" Mính Quả lập tức rút tay lại như bị lửa thiêu, đẩy Tạp Tư Bách ra rồi đứng thẳng dậy, nhưng ngay sau đó cô lại hối hận.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tạp Tư Bách vẫn còn dính trên mông mà gấu váy đã sớm trượt xuống theo chuyển động của cô.

Không cần phải nghĩ cũng biết phần sau của váy trông như thế nào.

Mính Quả cau mày một lúc rồi tức giận đẩy Tạp Tư Bách ra: "Mau quay về thay quần áo đi, chị đi tắm rửa."

Nói xong, Mính Quả cẩn thận mở cửa gác mái, dò xét bên ngoài cẩn thận rồi mới đi xuống phòng ngủ ở tầng hai.

Kɧoáı ©ảʍ của Tạp Tư Bách tan biến, cậu nhìn người huynh đệ của mình đang rũ xuống, bên trên vẫn còn dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Mính Quả.

Tạp Tư Bách cởϊ áσ sơ mi trắng ra lau người, sau đó mặc quần vest rồi cởi trần rời khỏi gác mái.

Tình yêu hoang đường và những tiếng rêи ɾỉ giống như những tấm gương, vừa đóng cửa lại mọi thứ đều biến mất, chỉ còn những bức tranh và bút vẽ bị gạt đi rơi xuống đất là ghi lại tất cả những gì vừa xảy ra.

Mính Quả thu dọn một chút, soi gương xác định mọi thứ đều ngăn nắp rồi mới mở cửa bước ra ngoài, thế nhưng vừa ra ngoài cô đã nhìn thấy Tạp Tư Bách đã thay quần áo bình thường, đang im lặng dựa vào tường.

"Em ở đây làm gì vậy, sao không đi chơi cùng mấy người Mã Khố Tư?" Mính Quả cau mày hỏi.

"Mính Quả lão sư!" Mã Khố Tư đột nhiên xuất hiện từ phía sau Tạp Tư Bách cười nói: "Chúng em đang chờ xem món quà cô tặng cho Tạp Tư Bách đó!"

Mính Quả đi theo hai người xuống lầu, chỉ thấy trên ghế sofa chất đầy quà, trên sàn còn có giấy gói chưa kịp thu dọn.

"Vừa rồi chúng em đều mở quà hết rồi, chỉ còn thiếu duy nhất của cô nữa thôi!" Một người bạn học nói.

Mính Quả nhanh chóng tìm được chìa khóa gara, dẫn mọi người xuyên qua vườn tới cửa gara: “Quà của cô ở trong này!”

Mính Quả vừa nói vừa vặn công tắc, khi cửa gara cuộn lên, một chiếc xe địa hình màu đen lộ ra, những đường nét cứng cáp cùng với nội thất sang trọng, nhưng bên trên lại treo hai quả bóng bay khổng lồ màu xanh —— Một quả viết mười tám, một quả viết sinh nhật vui vẻ.

Một bạn cùng lớp không nhịn được cười lớn: “Cô Mính Quả thật biết cách tạo sự dễ thương.”

Những người khác đều kinh ngạc thành tiếng, vội vàng đẩy Tạp Tư Bách vào gara xem xét cẩn thận, Mã Khố Tư nhanh chóng hỏi Mính Quả chìa khóa xe, sau khi lấy được liền ném cho Tạp Tư Bách: “Nhanh lên người anh em, mau thử đi, nhớ kỹ kế tiếp đến lượt mình!"

Tạp Tư Bách nhìn chiếc xe trước mặt, l*иg ngực run lên dữ dội, cảm giác hưng phấn này còn lớn hơn cả khoảnh khắc cậu tiến vào cơ thể Mính Quả.

"Cái này . . . tặng cho em?" Tạp Tư Bách cứng ngắc quay đầu lại hỏi.

"Đương nhiên, chúc em sinh nhật thứ mười tám vui vẻ." Mính Quả cười đẩy Tạp Tư Bách: "Bị muộn mất một ngày, đừng để ý nha!"

Tạp Tư Bách nhanh chóng lắc đầu: "Em làm sao có thể để ý chứ, em thực sự rất thích nó."

Cậu bé lớn xác cuối cùng cũng lộ ra vẻ ngượng ngùng, gãi đầu đi đến chiếc xe mới đang được bạn bè vây quanh, bấm chìa khóa xe mở cửa.

Nội thất trang trí rất đơn giản nhưng lại có cảm giác phong phú và hoành tráng, Tạp Tư Bách ngồi trong xe với nụ cười trên môi, vặn tay lái, dái tai đỏ bừng.

Mính Quả nhìn các học trò cũ của mình vui vẻ vây quanh Tạp Tư Bách, một đám người theo sau xe đi ra ngoài đường, cười vui vẻ trong đêm tuyết rơi đầu mùa, sáng ngời như ánh đèn không bao giờ tắt.

Tuổi trẻ thật tốt, Mính Quả kéo lại chiếc áo khoác lông, im lặng dựa vào cửa, trong mắt hiện lên một tia cô đơn.