Chương 4: Trốn tránh

Lúc này ở nước B đang là tháng 11, bầu trời tối sớm, buổi tối người đi đường cũng không còn nhiều.

Tạp Tư Bách cuối cùng cũng đuổi kịp xe do Mính Quả cố tình chờ đợi, cậu chạy thở hổn hển, vừa lên xe, cái nóng như thiêu đốt khiến nhiệt độ trong xe tăng cao.

Mính Quả cảm thấy như có một quả cầu lửa đang cháy lao thẳng vào xe.

"Lão sư tốt, lần sau chị không thể làm như vậy."

Tạp Tư Bách vội vàng kéo chiếc áo khoác ngắn màu đen ra, mùi nam tính nồng nặc xộc vào mũi cô.

"Thối muốn chết, đi sang bên kia đi!"

Mính Quả vừa khởi động xe vừa tát vào đầu Tạp Tư Bách.

Hai người họ vẫn cười đùa và ồn ào như thường lệ, giống như cách họ về nhà sau giờ học mỗi ngày.

Mính Quả sẽ ghét bỏ mùi giày bóng đá của Tạp Tư Bách, còn Tạp Tư Bách sẽ cười nhạo vết sơn màu dính trên mặt Mính Quả.

Mính Quả mỉm cười nhưng rồi lại cảm thấy xấu hổ.

Nếu hôm nay không phát sinh sự việc kia, Mính Quả thậm chí còn cảm thấy mình đã nuôi dạy Tạp Tư Bách rất tốt.

Xe Mính Quả chạy như bay, rất nhanh đã về đến nhà.

Đó là một ngôi nhà nhỏ rất tinh xảo, phía trước có một khu vườn nhỏ, phía sau có khoảng sân rộng rãi, trông giống như phong cách kiến

trúc của nước B đã được bảo tồn từ hàng trăm năm trước. Trên mái nhọn có một cánh gió hình con đại bàng truyền thống, cửa sổ lồi tròn, tường trắng gạch đỏ, ngôi nhà nhỏ ba tầng có phong cách khác nhau giữa cổ kính và hiện đại.

Mính Quả phanh xe lại, nhanh chóng xuống xe chạy về phía phòng như đang trốn tránh thứ gì đó.

Tạp Tư Bách nhìn theo bóng dáng chạy trốn của Mính Quả, trong lòng thở dài một hơi, quả nhiên cô vẫn không thể tiếp nhận sao?

Tạp Tư Bách dùng chìa khóa khóa xe thật kỹ, bước vào trong nhà, đi theo cầu thang lên tầng hai đến phòng ngủ của Mính Quả.

"Mính Quả, em vào được không?" Tạp Tư Bách gõ cửa nhưng không có ai trả lời.

Tạp Tư Bách mở cửa, nhìn thấy quần áo vứt bừa trên sàn, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước.

Mính Quả mở vòi hoa sen, để dòng nước chảy cọ rửa cơ thể mình.

Đợi cho tâm trí cô bình tĩnh lại, cô bắt đầu tự hỏi tại sao mình lại đồng ý với yêu cầu không thể hiểu được của Tạp Tư Bách.

Làm sao cô có thể . . . làm sao có thể làʍ t̠ìиɦ cùng Tạp Tư Bách!

Mính Quả bối rối che mặt lại, dòng nước chảy rất mạnh, phun lên người cô rồi nhỏ giọt xuống đất, dường như có thể che đi nhịp tim đập thình thịch của cô.

"Lão sư, chị có cần chà lưng không?"

"A!!!!" Mính Quả giật mình, vừa quay người lại liền phát hiện bên ngoài cửa kính phòng tắm có một bóng người mờ ảo.

Mính Quả nhặt một chai dầu gội lên, mở cửa kính rồi ném vào người Tạp Tư Bách.

Mà Tạp Tư Bách tựa lưng vào cửa phòng tắm, thản nhiên đút hai tay vào túi quần, nhìn thấy động tác của Mính Quả, cậu giơ tay đỡ lấy chai dầu gội ném về phía mình, động tác điêu luyện tựa như đã có kinh nghiệm hàng nghìn lần.

"Tạp Tư Bách! Em làm tôi sợ đó!"

Thời điểm Tạp Tư Bách lần đầu đến nhà Mính Quả, nửa đêm cậu bị gặp ác mộng mà tỉnh dậy, vì sợ hãi không dám ngủ tiếp nên cậu liền bí mật đến phòng Mính Quả, nhưng mà mỗi lần đều là đến khi Mính Quả đang tắm.

Mính Quả biết Tạp Tư Bách sợ hãi nên cho phép cậu đứng trước cửa phòng tắm.

Đó đã là chuyện của mấy năm trước, Mính Quả đã hình thành thói quen nên không nhận ra điều gì không ổn, cho đến khi cô nhìn thấy Tạp Tư Bách đột nhiên bắt đầu cởϊ qυầи áo cô mới ý thức được cái gì đó.

"Chờ . . . chờ một chút!"

Mính Quả hoảng sợ muốn nắm lấy chiếc khăn tắm treo trên tường nhưng Tạp Tư Bách đã nhanh chóng di chuyển nó.

"Mính Quả, đây là có ý gì, giấu đầu hở đuôi sao?"

Tạp Tư Bách mặc một chiếc quần đùi đen chặn cửa kính phòng tắm của Mính Quả.

Cánh cửa không thể đóng lại, Mính Quả run rẩy nhìn Tạp Tư Bách đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô, mang theo khí thế không cho cự tuyệt mà mở cửa kính ra, sau đó bước vào.

Vòi sen nằm cạnh bồn tắm, ở bên trong phòng tắm của phòng ngủ chính, lúc này Mính Quả bị đẩy vào góc, vòi sen vẫn đang chảy nước ào ào, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt ướŧ áŧ thoạt nhìn như một chú nai.