Quyển 1 - Chương 1: Trùng Nhi Bay (2)

Kể từ đó, tôi đi công tác cùng với tổng giám đốc Trịnh, đi du lịch, tham gia tiệc rượu. Đôi khi tôi còn không trở lại trường học trong nhiều tuần.Năm ngoái, tôi đã chính thức hoàn tất thủ tục ngừng học. Thầy đóng dấu đánh giá tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt kia rất cay độc, làm cho tôi cảm thấy quần áo đắt tiền trên người mình đều bị lột sạch trong nháy mắt.

Thầy ấy mỉm cười và hỏi rằng cô thực sự không cần bằng tốt nghiệp này sao.

Tôi cho là mình rất cẩn thận, có thể giữ cho cuộc sống này kéo dài mãi. Ở bên cạnh tổng giám đốc Trịnh không có gì không tốt, tôi có thể đối xử với ông ta như "bạn trai" của mình, để cho mình được hưởng thụ lần "yêu đương" này.

Tôi đã đắm mình trong những tưởng tượng như vậy cho đến hai tuần trước, tổng giám đốc Trịnh đã có một niềm vui mới.

Một cô gái trẻ hơn tôi.

Đó là những gì quản gia đã nói với tôi. Gã cho tôi xem hình ảnh của cô gái đó, cao gầy hơn tôi, nhưng khuôn mặt giống như một đứa trẻ vị thành niên, là một ngôi sao nhỏ tuyến mười tám.

Quản gia nói: "Tổng giám đốc Trịnh năm nay đầu tư công ty điện ảnh và truyền hình, mấy cô gái như thế này sau này cũng sẽ không thiếu."

“Tôi biết rồi."

"Còn nữa, tổng giám đốc Trịnh muốn ra nước ngoài một chuyến, đại khái một tuần, lần này sẽ không đưa cô theo cùng." Lúc nói những lời này, ý trêu tức trong giọng nói của gã càng ngày càng nồng đậm: "Trong lúc này, cô vẫn có thể ở lại đây."

Đêm đó tôi nằm một mình trong phòng ngủ chính lớn nhất ở biệt thự của tổng giám đốc Trịnh, không ngủ suốt một đêm.

Đúng vậy, tổng giám đốc Trịnh không phải là "bạn trai" của tôi.

Tổng giám đốc Trịnh là kim chủ của tôi.

Tôi và ông ta là một mối quan hệ thuê mướn. Ông ta có thể thuê người tiếp theo, thuê thêm nhiều người, bất cứ lúc nào cũng có thể sa thải tôi mà không cần bất kỳ lý do gì.

Tôi bước vào phòng tắm, mở vòi sen đến mức tối đa và bắt đầu khóc.

Lúc này tôi mới hiểu được lời chị Trần nói.

"Những người như chúng ta đến năm hai mươi ba tuổi là hết giá trị."

Tôi năm nay hai mươi ba tuổi.

"Tốt nghiệp đại học là năm hai mươi ba tuổi, em qua hai mươi ba tuổi, sẽ không giống như trước nữa. Em bảo dưỡng như thế nào, tỏ ra không không tim không phổi ra sao, cũng không thể có cái khí chất đó. Tuổi tác không thể lừa được người."

"Nhưng tất cả mọi ông chủ, vĩnh viễn chỉ thích những người trẻ tuổi."

01

"Là bởi vì tôi tìm cô gái khác sao?" Ông ta uống một ngụm rượu, cười cười, "Em còn biết ghen sao?"

Chỉ có một ngụm rượu vang.

Chỉ một ngụm rượu đã giúp ông ta lập tức khôi phục sự bình tĩnh, đúng vậy, tôi ở trong lòng ông ta có lẽ không hề quan trọng.

"Cũng đúng, đảo mắt một cái thôi em cũng đã hai mươi ba tuổi rồi, mấy năm nay em rất hiểu chuyện. Không giống những cô gái khác, luôn muốn gả cho tôi."

"Cám ơn tổng giám đốc Trịnh."

Ông ta ngồi xuống bên cạnh tôi, đặt bàn tay lớn lên đùi tôi.

"Tiếp theo có tính toán gì?"

"Em muốn… Đi du lịch một lần."

"Được, nếu em đã quyết định rời đi, ngày mai đi tới chỗ quản gia nhận một khoản tiền, buổi tối tôi mời em ăn một bữa cơm."

Tôi gật đầu. Đúng vậy, tôi cần ông ta phát "phí nghỉ việc" cho mình.

Ông ta lại suy nghĩ một chút: "Có cần tôi sắp xếp công việc cho em không?"

Tôi lắc đầu.

"Vậy... Sau này còn ở Thâm Quyến chứ?"

Ông ta thấy tôi không trả lời, cho nên bổ sung: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là nghĩ sau này có lẽ còn có thể gặp nhau."

Tất nhiên là tôi không hiểu lầm ông ta.

Bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nhau, ngoài việc thuê phòng, chúng tôi có gì để gặp nhau đây?

Tôi trầm mặc, không từ chối, cũng không đồng ý ngay.

"Không nói chuyện này nữa, ngủ ngon, sáng mai tôi còn có việc, đừng quên nấu bữa sáng cho tôi."

Ngày hôm sau, tôi chuyển ra khỏi biệt thự của tổng giám đốc Trịnh.

Ông ta cho tôi một khoản phí thôi việc không nhỏ, hơn nữa mấy năm nay tôi cũng tích góp được một số tiền, rất nhiều là đằng khác, có thể lên tới 200 vạn, đủ để tôi sống ở thành phố này mười mấy năm.

Nhưng mà, không đủ để tôi lập gia đình.

Đây có lẽ chính là nguyên nhân khiến "những cô gái" trong miệng tổng giám đốc Trịnh muốn gả cho ông ta.

Làʍ t̠ìиɦ nhân vài năm, tôi vẫn không giữ được ông ta

Tôi gọi cho chị Trần, trò chuyện rất lâu.

Chị ấy nói em thật sự cho rằng chỉ với mấy năm làʍ t̠ìиɦ nhân là có thể sống yên ổn ở thành phố này sao? Đừng nằm mơ nữa em gái à, có bỏ ra gấp đôi thân thể và mặt mũi của chúng ta cũng không có giá trị bằng mấy mảnh đất đó, phải tiếp tục liều mạng mới được.

"Nhưng mà em cũng đừng lo lắng, liều mạng thì cũng không cần em đi liều mạng, việc cấp bách trước mắt là tìm một người có thể liều mạng cho em, rồi gả cho anh ta."

03

Chị Trần là chủ quán bar nơi tôi làm thêm buổi tối, chị ấy luôn chăm sóc tôi.

Chị ấy nói tôi không giống như một cô gái sẽ đến nơi này làm việc, "Nhìn em và mấy cô gái đó ăn mặc giống nhau, chị cũng đau lòng."