Thông báo nhỏ

Không có tb j đou, bữa h bận quá k ra chương đc nên phải up chương này để duy trì truyện, chương tiếp theo sẽ ra trong tg tới, mong mn sẽ ủng hộ. Còn dưới đây là c10, chương mình set vip, coi như là mình tặng mọi người.

Sau khi ăn xong, Từ Ý cùng Chúc Mịch Hạ đến trung tâm mua sắm, đối với bộ quần áo mà Chúc Mịch Hạ nhìn trúng giây tiếp theo cô đã thanh toán gần hết.

Chúc Mịch Hạ nhìn Từ Ý gần như bằng đôi mắt lấp lánh: “Bảo bối, cậu thật tốt với mình, mình muốn lấy cậu.”

“ Chờ khi mình ly hôn, cậu sẽ có cơ hội.” Từ Ý cười nói.

Chúc Mịch Hạ ôm lấy cánh tay cô xoa xoa lần nữa rồi nói với giọng điệu mà chính bản thân cũng không thể chịu đựng được: “Được rồi, chồng, mình đang đợi cậu ly hôn.”

Nhưng sau khi nói xong, Chúc Mịch Hạ lại nói: “Tại sao mình thấy gần đây cậu tiêu rất nhiều tiền, cậu có nhiều tiền không?”

“Thật ra, lần trước mình quên không đề cập đến việc mình đầu tư vào một số công ty.” Từ Ý cười nói, “Nếu muốn rèn luyện sức khỏe thì có thể đến phòng tập mình đầu tư, giảm giá 50% cho cậu được không?”.

Chúc Mịch Hạ tròn mắt ngạc nhiên, sau đó ôm lấy cô nói: “Chồng, sau này mình cùng với cậu lăn lộn !”

Từ Ý cười bất lực.

Đến tối, hai người chia tay nhau.

Ngay khi Từ Ý trở về biệt thự Long Tỉnh, chị Chu đi tới và nói: “Bà chủ, tôi đặt hai chậu hoa cô mua ở sân sau.”

“Cám ơn.” Từ Ý cảm ơn rồi đi đổi chậu tú cầu.

Thấy Từ Ý chuẩn bị rời đi, chị Chu nói: “Ông chủ gọi điện lại nói tối nay phải tăng ca, có thể sẽ về rất muộn.”

Từ Ý vẻ mặt không thay đổi, nhẹ gật đầu.

Chị Chu nhìn Từ Ý rời đi, thở dài nói: “Hai người này so với người kia khó xử hơn.”

Từ Ý ra sân sau, cấy hai chậu hoa cẩm tú cầu, rắc một ít cỏ và tro cây do ông chủ gửi vào một chậu, rồi tưới lên hai chậu hoa.

“Chúng có thể không nở nhanh, vì vậy hãy kiên nhẫn.”

Nghĩ đến lời nói của ông chủ, Từ Ý lại chạm vào lá cẩm tú cầu, tự lẩm bẩm: “Lúc nào các ngươi nở hoa, ta sẽ nhắc chuyện này với Yến Hòe Dư. ”

Nói xong lời này, Từ Ý trong lòng cũng khẽ thở dài một hơi.

Lúc này, cô không biết mình muốn hoa nở nhanh hơn hay chậm hơn.

***

Ngày thứ hai.

Từ Ý không tìm thấy Yến Hòe Dư, nghĩ rằng có thể tối hôm qua hắn về muộn sáng hôm nay đã đi làm sớm.

Cô không thể không thở dài rằng thời gian làm việc của chủ tịch tập đoàn dài hơn thời gian làm việc của một công nhân ,hắn không kiếm tiền ai kiếm tiền.

Khi Từ Ý xuống bếp, chị Chu đã chuẩn bị xong bữa sáng.

“Bà chủ, trước khi đi làm, ông chủ nói rằng ngài ấy sẽ làm thêm giờ trong những ngày này, và yêu cầu tôi chỉ chuẩn bị bữa trưa và bữa tối cho cô.” Chị Chu cũng vừa chuẩn bị cho bữa sáng của Từ Ý vừa nói.

Lúc này Từ Ý cũng nhận ra có gì đó không ổn, cách cư xử của Yến Hòe Dư gần giống hệt như khi cô và hắn mới kết hôn.

Cô nhớ trong tháng đầu tiên, Yến Hòe Dư ngày nào cũng làm thêm giờ, mỗi tối trở về thì cô đã ngủ say, sáng dậy thì hắn đã đi làm rồi.

Họ hầu như không gặp nhau trong tháng đó, Từ Ý thậm chí còn không có thời gian để trò chuyện với Yến Hòe Dư.

“Sáng nay hắn ra ngoài lúc mấy giờ?” Từ Ý hỏi.

Chị Chu suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Hình như là khoảng 7 giờ 50.”

Từ Ý nhướng mày, sớm hơn mười phút so với thường lệ, nếu không phải trốn cô, cô sẽ không tin.

“Giúp tôi nói với hắn rằng tôi gần đây sẽ rất bận, nếu có việc gì thì phải thông báo trước cho tôi, nếu không tôi sẽ không rảnh.” Cô muốn chuẩn bị một loạt cũng không phải là nói dối.

Chị Chu cười khổ: “Ra vậy.”

Nhưng trong lòng không khỏi than thở, tại sao vợ chồng trẻ lại cãi nhau mà lại nhờ cô ấy làm người nói giữa chừng.

Vừa lúc đó, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Chị Chu theo bản năng phản ứng “Tôi sẽ đi xem đó là ai.”

Từ Ý chỉ liếc mắt nhìn về phía cửa, sau đó thờ ơ cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

“Bà chủ … hình như là mẹ cô.”Chị Chu xấu hổ nói: “Cô muốn cho bà ấy vào à?”

Từ Ý cau mày, đột nhiên mất hứng, cô biết mẹ Từ đến để làm gì, nhưng nếu không phải đối mặt với bọn họ, cô sẽ gặp rắc rối.

“Cho bà ấy vào.”

Từ Ý nói xong liền đặt đũa xuống, uống một ngụm nước cam.

Cô vừa mới ngồi xuống ghế sô pha thì mẹ Từ đã vội vàng đẩy chị Chu ra rồi chạy vào.

“Tại sao đến bây giờ mới mở cửa, ý tứ là để tôi đứng ngoài nắng sao!” Mẹ Từ lớn tiếng hỏi.

Từ Ý mặc kệ bà ta, mà nhìn chị Chu bưng cốc nước đi tới, sau đó nhẹ giọng nói: “Chị Chu, trước đi nghỉ ngơi đi.”

Chị Chu đặt ly nước trước mặt mẹ Từ, gật đầu nói: “Được rồi, bà chủ, có việc gì thì gọi cho tôi.”

Mẹ Từ tức giận uống một hớp nước trong cốc nước, sau đó đập mạnh cốc nước xuống bàn cà phê, gây ra âm thanh chói tai từ căn phòng khách yên tĩnh.

“Cánh mày cứng sao? Mày còn chặn số của chúng ta nữa!” Mẹ Từ hỏi lại.

Từ Ý chậm rãi chải lại y phục, sau đó cười tủm tỉm nói: “Tôi kéo các người vào blacklist các người đã tức giận như vậy? Thời điểm các người đánh tôi, tôi còn không nói đến đâu.” Mẹ Từ không biết nói gì, nhưng lập tức phản bác lại: “Còn có thể giống nhau được không! Chúng ta là cha mẹ của cô, là người sinh ra cô...”

“Dừng lại.” Từ Ý cau mày ngắt lời, “Nói thẳng đi, tôi nghe mấy trăm lần những lời này rồi, thật phiền.”

Mẹ Từ đỏ mặt khi bị ngắt lời như thế này, nghĩ rằng còn đang phải đến đây để cầu cứu, bà kìm nén lửa giận trong lòng, “ Ba cô ngày đó cùng cô nói về chuyện tìm Yến Hòe Dư rồi, bây giờ cô phải xử lý cho thỏa đáng. Đây là một giai đoạn phát triển quan trọng của công ty, chỉ cần dự án này được tiếp quản, nhà họ Từ sẽ có thể lên một tầm cao hơn. “

Từ Ý buồn cười nhìn bà ta: “Như vậy có ích lợi gì với tôi?”

“Cô còn muốn lợi ích sao?” Mẹ Từ sửng sốt nhất thời nghẹn lời, nhưng ngay sau đó liền lại phản bác: “Việc của cô không phải là giúp đỡ nhà họ Từ sao?

Từ Ý cười lạnh: “Người nhà họ Từ liên quan gì đến tôi, tôi không phải người họ Từ.”

Mẹ Từ kích động đứng lên, “Từ Ý! Đừng vô ơn, chúng ta đã nuôi nấng cô nhiều như vậy, cô còn không làm được với yêu cầu này sao? Cô thật sự cho rằng gả cho Yến Hòe Dư sẽ có thể thoát khỏi nhà họ Từ... Cô sẽ bị gọi là không hiếu thuận, cẩn thận tôi truyền ra những lời này! “

“Bà đi nói đi, nếu không tôi giúp bà thêm tài liệu.” Từ Ý nhấc điện thoại lên, phát một đoạn ghi âm.

“Chúng ta đã tìm được một ứng cử viên sáng giá cho cô, tiểu Ngô tổng năm nay 28 tuổi.” Giọng nói của mẹ Từ phát ra từ đoạn ghi âm.

“Mặc dù hắn ta thích chơi một chút, nhưng đàn ông thời đó thích chơi là chuyện bình thường, nhưng sau khi kết hôn thì không. Còn nữa hắn ta đẹp trai và có gia cảnh tốt. Cô đang phân vân cái gì?”

“Nếu nghĩ đến việc hy sinh một mình cô, nhưng có thể làm cho nhà họ Từ sống lại, không phải là chuyện tốt sao?”

Sau khi nghe ghi âm xong, vẻ mặt của mẹ Từ thay đổi, “ Cô, cô thu âm lúc nào vậy?”

Từ Ý chế nhạo: “Tôi còn có những đoạn ghi âm khác, bà có muốn nghe lại không?”

Mẹ Từ run rẩy môi nói: “ Cô có thể chứng minh điều gì bằng cách tung ra những đoạn ghi âm này? Chúng ta không gả cô cho tiểu Ngô tổng, mà để cô chọn Yến Hòe Dư với điều kiện tốt hơn, cô không nên cảm ơn chúng ta sao?”

Từ Ý không nhịn được cười, “Tôi vẫn luôn cho rằng chúng ta là một gia đình, ít nhất bà có thể còn chút lương tâm, xem ra tôi đã sai. Hôm nay bà ở đây thì chúng ta sẽ nói rõ ràng, nhà họ Từ chết hay sống không liên quan gì đến tôi, và tôi cũng không liên quan gì đến nhà họ Từ hôm nay.”

“Cô nghĩ rời bỏ chúng ta cô có thể sống tốt sao?” Mẹ Từ trợn to mắt ,ngữ khí cũng đặc biệt kích động, “Tôi nói cho cô biết, Yến Hòe Dư đã có người bên ngoài rồi, sau này cô sẽ bị hắn bỏ rơi, còn không phải đến tìm chúng tôi khóc lóc! “

Từ Ý không có chút nào coi trọng, lạnh lùng nhìn bà ta chằm chằm, giọng nói không hề có chút cảm xúc, “Cút ngay.”

Thấy chuyện này không còn gì để nói, mẹ Từ cầm túi lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng có mà hối hận!”

***

Mặc dù chị Chu ở bên ngoài không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, nhưng cô không khỏi lo lắng khi nhìn thấy bộ dạng độc đoán của mẹ Từ.

Sau khi suy nghĩ, cô vẫn gọi điện cho Yến Hòe Dư.

Ngay sau khi điện thoại được kết nối, chị Chu nóng lòng nói: “Thưa ngài, mẹ của bà chủ đang ở đây, và có vẻ như bà ta đã cãi nhau với bà chủ.”

Yến Hòe Dư lên tiếng gần như ngay lập tức: “Tôi sẽ về sớm, theo dõi cẩn thận, đừng để cô ấy bị thương.”

Sau khi ăn xong, Từ Ý cùng Chúc Mịch Hạ đến trung tâm mua sắm, đối với bộ quần áo mà Chúc Mịch Hạ nhìn trúng giây tiếp theo cô đã thanh toán gần hết.

Chúc Mịch Hạ nhìn Từ Ý gần như bằng đôi mắt lấp lánh: “Bảo bối, cậu thật tốt với mình, mình muốn lấy cậu.”

“ Chờ khi mình ly hôn, cậu sẽ có cơ hội.” Từ Ý cười nói.

Chúc Mịch Hạ ôm lấy cánh tay cô xoa xoa lần nữa rồi nói với giọng điệu mà chính bản thân cũng không thể chịu đựng được: “Được rồi, chồng, mình đang đợi cậu ly hôn.”

Nhưng sau khi nói xong, Chúc Mịch Hạ lại nói: “Tại sao mình thấy gần đây cậu tiêu rất nhiều tiền, cậu có nhiều tiền không?”

“Thật ra, lần trước mình quên không đề cập đến việc mình đầu tư vào một số công ty.” Từ Ý cười nói, “Nếu muốn rèn luyện sức khỏe thì có thể đến phòng tập mình đầu tư, giảm giá 50% cho cậu được không?”.

Chúc Mịch Hạ tròn mắt ngạc nhiên, sau đó ôm lấy cô nói: “Chồng, sau này mình cùng với cậu lăn lộn !”

Từ Ý cười bất lực.

Đến tối, hai người chia tay nhau.

Ngay khi Từ Ý trở về biệt thự Long Tỉnh, chị Chu đi tới và nói: “Bà chủ, tôi đặt hai chậu hoa cô mua ở sân sau.”

“Cám ơn.” Từ Ý cảm ơn rồi đi đổi chậu tú cầu.

Thấy Từ Ý chuẩn bị rời đi, chị Chu nói: “Ông chủ gọi điện lại nói tối nay phải tăng ca, có thể sẽ về rất muộn.”

Từ Ý vẻ mặt không thay đổi, nhẹ gật đầu.

Chị Chu nhìn Từ Ý rời đi, thở dài nói: “Hai người này so với người kia khó xử hơn.”

Từ Ý ra sân sau, cấy hai chậu hoa cẩm tú cầu, rắc một ít cỏ và tro cây do ông chủ gửi vào một chậu, rồi tưới lên hai chậu hoa.

“Chúng có thể không nở nhanh, vì vậy hãy kiên nhẫn.”

Nghĩ đến lời nói của ông chủ, Từ Ý lại chạm vào lá cẩm tú cầu, tự lẩm bẩm: “Lúc nào các ngươi nở hoa, ta sẽ nhắc chuyện này với Yến Hòe Dư. ”

Nói xong lời này, Từ Ý trong lòng cũng khẽ thở dài một hơi.

Lúc này, cô không biết mình muốn hoa nở nhanh hơn hay chậm hơn.

***

Ngày thứ hai.

Từ Ý không tìm thấy Yến Hòe Dư, nghĩ rằng có thể tối hôm qua hắn về muộn sáng hôm nay đã đi làm sớm.

Cô không thể không thở dài rằng thời gian làm việc của chủ tịch tập đoàn dài hơn thời gian làm việc của một công nhân ,hắn không kiếm tiền ai kiếm tiền.

Khi Từ Ý xuống bếp, chị Chu đã chuẩn bị xong bữa sáng.

“Bà chủ, trước khi đi làm, ông chủ nói rằng ngài ấy sẽ làm thêm giờ trong những ngày này, và yêu cầu tôi chỉ chuẩn bị bữa trưa và bữa tối cho cô.” Chị Chu cũng vừa chuẩn bị cho bữa sáng của Từ Ý vừa nói.

Lúc này Từ Ý cũng nhận ra có gì đó không ổn, cách cư xử của Yến Hòe Dư gần giống hệt như khi cô và hắn mới kết hôn.

Cô nhớ trong tháng đầu tiên, Yến Hòe Dư ngày nào cũng làm thêm giờ, mỗi tối trở về thì cô đã ngủ say, sáng dậy thì hắn đã đi làm rồi.

Họ hầu như không gặp nhau trong tháng đó, Từ Ý thậm chí còn không có thời gian để trò chuyện với Yến Hòe Dư.

“Sáng nay hắn ra ngoài lúc mấy giờ?” Từ Ý hỏi.

Chị Chu suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Hình như là khoảng 7 giờ 50.”

Từ Ý nhướng mày, sớm hơn mười phút so với thường lệ, nếu không phải trốn cô, cô sẽ không tin.

“Giúp tôi nói với hắn rằng tôi gần đây sẽ rất bận, nếu có việc gì thì phải thông báo trước cho tôi, nếu không tôi sẽ không rảnh.” Cô muốn chuẩn bị một loạt cũng không phải là nói dối.

Chị Chu cười khổ: “Ra vậy.”

Nhưng trong lòng không khỏi than thở, tại sao vợ chồng trẻ lại cãi nhau mà lại nhờ cô ấy làm người nói giữa chừng.

Vừa lúc đó, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Chị Chu theo bản năng phản ứng “Tôi sẽ đi xem đó là ai.”

Từ Ý chỉ liếc mắt nhìn về phía cửa, sau đó thờ ơ cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

“Bà chủ … hình như là mẹ cô.”Chị Chu xấu hổ nói: “Cô muốn cho bà ấy vào à?”

Từ Ý cau mày, đột nhiên mất hứng, cô biết mẹ Từ đến để làm gì, nhưng nếu không phải đối mặt với bọn họ, cô sẽ gặp rắc rối.

“Cho bà ấy vào.”

Từ Ý nói xong liền đặt đũa xuống, uống một ngụm nước cam.

Cô vừa mới ngồi xuống ghế sô pha thì mẹ Từ đã vội vàng đẩy chị Chu ra rồi chạy vào.

“Tại sao đến bây giờ mới mở cửa, ý tứ là để tôi đứng ngoài nắng sao!” Mẹ Từ lớn tiếng hỏi.

Từ Ý mặc kệ bà ta, mà nhìn chị Chu bưng cốc nước đi tới, sau đó nhẹ giọng nói: “Chị Chu, trước đi nghỉ ngơi đi.”

Chị Chu đặt ly nước trước mặt mẹ Từ, gật đầu nói: “Được rồi, bà chủ, có việc gì thì gọi cho tôi.”

Mẹ Từ tức giận uống một hớp nước trong cốc nước, sau đó đập mạnh cốc nước xuống bàn cà phê, gây ra âm thanh chói tai từ căn phòng khách yên tĩnh.

“Cánh mày cứng sao? Mày còn chặn số của chúng ta nữa!” Mẹ Từ hỏi lại.

Từ Ý chậm rãi chải lại y phục, sau đó cười tủm tỉm nói: “Tôi kéo các người vào blacklist các người đã tức giận như vậy? Thời điểm các người đánh tôi, tôi còn không nói đến đâu.” Mẹ Từ không biết nói gì, nhưng lập tức phản bác lại: “Còn có thể giống nhau được không! Chúng ta là cha mẹ của cô, là người sinh ra cô...”

“Dừng lại.” Từ Ý cau mày ngắt lời, “Nói thẳng đi, tôi nghe mấy trăm lần những lời này rồi, thật phiền.”

Mẹ Từ đỏ mặt khi bị ngắt lời như thế này, nghĩ rằng còn đang phải đến đây để cầu cứu, bà kìm nén lửa giận trong lòng, “ Ba cô ngày đó cùng cô nói về chuyện tìm Yến Hòe Dư rồi, bây giờ cô phải xử lý cho thỏa đáng. Đây là một giai đoạn phát triển quan trọng của công ty, chỉ cần dự án này được tiếp quản, nhà họ Từ sẽ có thể lên một tầm cao hơn. “

Từ Ý buồn cười nhìn bà ta: “Như vậy có ích lợi gì với tôi?”

“Cô còn muốn lợi ích sao?” Mẹ Từ sửng sốt nhất thời nghẹn lời, nhưng ngay sau đó liền lại phản bác: “Việc của cô không phải là giúp đỡ nhà họ Từ sao?

Từ Ý cười lạnh: “Người nhà họ Từ liên quan gì đến tôi, tôi không phải người họ Từ.”

Mẹ Từ kích động đứng lên, “Từ Ý! Đừng vô ơn, chúng ta đã nuôi nấng cô nhiều như vậy, cô còn không làm được với yêu cầu này sao? Cô thật sự cho rằng gả cho Yến Hòe Dư sẽ có thể thoát khỏi nhà họ Từ... Cô sẽ bị gọi là không hiếu thuận, cẩn thận tôi truyền ra những lời này! “

“Bà đi nói đi, nếu không tôi giúp bà thêm tài liệu.” Từ Ý nhấc điện thoại lên, phát một đoạn ghi âm.

“Chúng ta đã tìm được một ứng cử viên sáng giá cho cô, tiểu Ngô tổng năm nay 28 tuổi.” Giọng nói của mẹ Từ phát ra từ đoạn ghi âm.

“Mặc dù hắn ta thích chơi một chút, nhưng đàn ông thời đó thích chơi là chuyện bình thường, nhưng sau khi kết hôn thì không. Còn nữa hắn ta đẹp trai và có gia cảnh tốt. Cô đang phân vân cái gì?”

“Nếu nghĩ đến việc hy sinh một mình cô, nhưng có thể làm cho nhà họ Từ sống lại, không phải là chuyện tốt sao?”

Sau khi nghe ghi âm xong, vẻ mặt của mẹ Từ thay đổi, “ Cô, cô thu âm lúc nào vậy?”

Từ Ý chế nhạo: “Tôi còn có những đoạn ghi âm khác, bà có muốn nghe lại không?”

Mẹ Từ run rẩy môi nói: “ Cô có thể chứng minh điều gì bằng cách tung ra những đoạn ghi âm này? Chúng ta không gả cô cho tiểu Ngô tổng, mà để cô chọn Yến Hòe Dư với điều kiện tốt hơn, cô không nên cảm ơn chúng ta sao?”

Từ Ý không nhịn được cười, “Tôi vẫn luôn cho rằng chúng ta là một gia đình, ít nhất bà có thể còn chút lương tâm, xem ra tôi đã sai. Hôm nay bà ở đây thì chúng ta sẽ nói rõ ràng, nhà họ Từ chết hay sống không liên quan gì đến tôi, và tôi cũng không liên quan gì đến nhà họ Từ hôm nay.”

“Cô nghĩ rời bỏ chúng ta cô có thể sống tốt sao?” Mẹ Từ trợn to mắt ,ngữ khí cũng đặc biệt kích động, “Tôi nói cho cô biết, Yến Hòe Dư đã có người bên ngoài rồi, sau này cô sẽ bị hắn bỏ rơi, còn không phải đến tìm chúng tôi khóc lóc! “

Từ Ý không có chút nào coi trọng, lạnh lùng nhìn bà ta chằm chằm, giọng nói không hề có chút cảm xúc, “Cút ngay.”

Thấy chuyện này không còn gì để nói, mẹ Từ cầm túi lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng có mà hối hận!”

***

Mặc dù chị Chu ở bên ngoài không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, nhưng cô không khỏi lo lắng khi nhìn thấy bộ dạng độc đoán của mẹ Từ.

Sau khi suy nghĩ, cô vẫn gọi điện cho Yến Hòe Dư.

Ngay sau khi điện thoại được kết nối, chị Chu nóng lòng nói: “Thưa ngài, mẹ của bà chủ đang ở đây, và có vẻ như bà ta đã cãi nhau với bà chủ.”

Yến Hòe Dư lên tiếng gần như ngay lập tức: “Tôi sẽ về sớm, theo dõi cẩn thận, đừng để cô ấy bị thương.”