Chương 4

Bộ vest cao cấp được cắt may khéo léo tôn lên vóc dáng hoàn hảo của Thương Thụy Mặc, anh một mình đi trên con phố nhộn nhịp với chiếc ô màu xanh lam, ngay cả cơn mưa không ngớt cũng không thể che đi khí chất uy nghiêm và lạnh lùng của anh

Ngày 3 tháng 9. Thương Thụy Mặc cầm điện thoại lên lại lần nữa xác nhận lại ngày nhấp nháy trên đó .

Đèn sợi đốt của cửa hàng tiện lợi 24 giờ trên đường sáng rực rỡ, xe cộ không ngừng tấp nập trên con đường trơn trượt, Thương Thụy Mặc châm một điếu thuốc, chậm rãi hút rồi quay người đi vào một con hẻm.

“Hừ.” Có một tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, rất mơ hồ trong màn mưa.

Nghe thấy giọng nói này, Thương Thụy Mặc tinh thần cảnh giác lập tức tăng cao, anh nhìn xung quanh và hỏi: "Là ai?"

Anh thoáng thấy một cái gì đó đang run rẩy trong tầm nhìn lờ mờ của mình, anh cảnh giác mà tiến lại gần, chỉ thấy rằng đó là một người phụ nữ ướt sũng đang dựa vào một góc tường.

Anh biết mình không phải là người tốt bụng và nhân từ, cũng không phải là người có thể thương xót và cứu người về nhà trong thời tiết như vậy.

Nhưng tất cả những điều cơ bản này đã thay đổi sau khi anh nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ.

Dù gương mặt mang chằng chịt những vết sẹo đáng sợ do bị đánh đập, tái nhợt vì lạnh và đau nhưng vẫn không giấu được những nét rung động lòng người.

Mà gương mặt, đối với Thương Thụy Mặc mà nói, không chỉ là đẹp đơn giản như vậy mà còn có ý nghĩ sâu xa hơn người bình thường. Anh chưa bao giờ quên, cũng không có cánh nào để quên cả.

Anh lấy điện thoại di động ra và bấm số Nhuận Thạch đàn em của mình.

Nhận được cuộc gọi từ Thương Thụy Mặc, Nhuận Thạch thiếu chút nữa đã khóc : “Lão đại! Ngày rốt cuộc đang ở đâu!? Đã trễ thế này, vậy mà ngài ra ngoài sao lại không đem theo vệ sĩ, lỡ như ngài gặp tai nạn thì sao!? Làm chúng tôi lo lắng gần chết!”

“Lắm lời.”

Nghe thấy giọng nói không hài lòng từ lão đại, Nhuận Thạch đang kích động lập tức im lặng.

“Ta hiện tại ở trong một con hẻm nhỏ, bên ngoài có một bảng hiệu đèn neon lớn . Trong vòng ba phút lái xe tới đón ta.” Lạnh lùng mà nói thêm một câu “Gọi bác sĩ tới” Thương Thụy Mặc không màng Nhuận Thạch ở bên kia điện thoại kinh ngạc mà kêu “Lão đại ngài bị thương sao?” Liền lãnh đạm mà cúp máy.

Anh cúi xuống nhéo cằm người phụ nữ, khiến cho ánh mắt có phần lơ đễnh của cô gái dần tập trung vào anh.

“Ngươi tên là gì?”

Kiều Ương Bạch mơ màng nghe thấy có người hỏi tên mình, hai mắt bị sương mù bao phủ, nhìn thấy không rõ người trước mặt.

“Ta đang hỏi ngươi tên là gì?”

Từ quai hàm truyền đến toàn thân một tia ấm áp duy nhất, kia mang theo ấm áp đυ.ng chạm làm Kiều Ương Bạch không tự chủ được mà đáp: "Kiều... Kiều Ương Bạch..."

Kiều Ương Bạch đã vắt kiệt toàn bộ hơi thở cuối cùng để nói ra những lời này, cô cảm thấy mưa ngày càng nhẹ, hình như người đó tựa hồ mà đem ô che lại mưa cho cô…… Không kịp nghĩ ngợi, cô dựa vào ven tường hoàn toàn đánh mất tỉnh táo.

Khi nhắc đến tập đoàn tài chính Thương Thị, mọi người trong nghành đều đầy kính sợ. Đây là một trong những tập đoàn tài chính giàu nhất thế giới, không chỉ tiến hành kinh doanh công khai với lợi nhuận đáng kinh ngạc mà còn có một tổ chức hắc đạo khổng lồ được bí mật gọi là “Ngự Thương Bang”. Lão đại Thương Thụy là ông chủ của một một tập đoàn, đầu óc khôn ngoan và lắm chiêu trò, thường xuyên chèn ép đối thủ một cách vô hình. Là một trùm băng đảng, anh tàn nhẫn độc ác và không biết sợ, những tin đồn đáng sợ về anh lan rộng đến mức không ai nghe thấy tên anh mà không sợ hãi.