Chương 3

6

Phó Cảnh Ngôn dừng lại.

"Nếu như em không cùng anh về biệt thự, anh sẽ cùng em sống ở đây để tiện chăm sóc em."

Anh ấy trịnh trọng nói.

Không thể đuổi anh ấy đi nên tôi cứ mặc kệ anh ấy ở lại, môi trường ở đây tồi tệ hơn nhiều so với biệt thự, anh ấy sẽ biết khó mà lui thôi.

Không có đồ vệ sinh cá nhân, anh ấy bắt tôi đi xuống siêu thị ở tầng dưới để mua chúng.

Tôi thường mua đồ trong siêu thị, ông chủ cũng đã biết tôi, thấy tôi dẫn Phó Cảnh Ngôn tới đây, ông ấy lập tức nói đùa: “Lam Lam có bạn trai rồi à?”

"Không, anh ấy là..."

"Đúng vậy, tôi không phải bạn trai mà là chồng của cô ấy."

Người này vậy mà lại thuận theo lời tôi để phủ định câu nói của tôi, thậm chí còn tự đề cao mình một bậc.

Ông chủ không nghe thấy gì lạ, trên mặt tràn đầy nụ cười: "Ồ, chúc mừng Lam Lam, chồng cô không tồi đấy!"

Tôi cười gượng, mua đồ xong thì kéo Phó Cảnh Ngôn nhanh chóng rời đi.

"Anh đây là đang hủy hoại thanh danh của em đấy!"

Anh ấy nhất định đặt mọi thứ với ông chủ, rồi đưa tôi đi dạo bên ngoài.

Tôi đi vài bước, tức giận quay lại nhìn anh: "Nếu chúng ta chia tay, sau này mọi người sẽ giới thiệu bạn trai cho em như thế nào đây? Hủy hôn chẳng khác nào gϊếŧ cha mẹ!"

"Vậy là em mang thai con anh nhưng lại muốn chia tay với anh?"

Anh ấy nheo mắt lại, dùng vẻ mặt thù địch tiến lại gần tôi: “Hạ Lam, tôi không biết em chơi rất hay đấy?”

……

Lý do của tôi rất nhanh được đưa lên, tôi nghịch ngợm nở một nụ cười hài lòng: “Không phải đâu, tôi sợ lỡ như có chuyện gì xảy ra!”

"Ồ?"

"Anh thấy đấy, cuộc sống của anh tràn đầy tươi đẹp, gia đình tốt, không giống như em, thật sự không cần vì con cái mà trói mình vào cái cây cổ thụ cong queo như em, đúng không?"

Tôi tha thiết thuyết phục anh ấy, hy vọng rằng anh ấy sẽ thương xót và thay đổi suy nghĩ của mình.

"Anh không phải vì đứa trẻ, mà là vì em, vì anh cũng muốn cưới em."

Cái gì?

TÔI:! ! !

Tôi vội quay đi, không dám nhìn anh ấy nữa, tôi thực sự không còn cách nào giao tiếp với người đàn ông này nữa.

Tiếng cười nhẹ của anh vang lên sau lưng, sau đó có một bàn tay to ôm lấy eo tôi, đỡ tôi chậm rãi bước đi trong gió chiều, không trêu chọc tôi nữa.

Gió chiều hiu hiu, tiếng cười trẻ thơ phảng phất trong gió.

Tôi lại mơ hồ.

Quả nhiên, người ta nói người thông minh không rơi vào ái tình, tôi không thông minh nên bị mắc kẹt trong sự dịu dàng của Phó Cảnh Ngôn mất rồi.

Nhưng tôi vẫn không thể nhịn được tự đánh thức mình.

Thực sự là ngu ngốc mà!

Buổi tối lúc đi ngủ tôi muốn bảo anh ấy ngủ trên sô pha, nhưng anh ấy chỉ muốn ngủ chung giường với tôi.

Cuối cùng người cảm thấy khó chịu lại là anh ấy, anh nghiến răng đi vào nhà vệ sinh, khi trở ra anh ôm lấy tôi than thở: “Còn bao lâu nữa mới sinh được thằng nhóc này vậy?”

Tôi nghẹn cười: "Không phải anh rất yêu đứa bé sao? Tại sao lại trở thành thằng nhóc rồi?"

"Em không biết tên nhóc này phiền toái như thế nào đâu!"

Anh ấy uất ức sắp chớt rồi, bất lực nắm lấy tay tôi: “Anh buồn…”

Ha……

Tôi đỏ mặt, quay người phớt lờ anh ấy: "Vậy anh về biệt thự của anh đi, nhất định sẽ không buồn nữa."

"Vậy thì kệ đi."

Người đàn ông ôm lấy tôi một cách bực bội: “Anh vẫn còn có thể phân biệt được giữa việc không ăn thịt một thời gian và cả đời không được ăn thịt.”

Chế.t tiệt!

Anh ấy còn trẻ và tràn đầy tinh lực, nhưng có thể bớt bớt được không!

Nhưng tôi cũng chưa từng thấy dáng vẻ như này của anh ấy.

Sao lại có chút đáng yêu nhỉ?

7

Phó Cảnh Ngôn đưa tôi đi khám thai.

Tôi nói anh ấy không cần đi cùng đâu, nhưng anh ấy vẫn đòi đi: "Không có anh ở bên thì làm sao mà được? Anh lo cho em."

Tôi thực sự cảm ơn anh ấy.

Anh đi cùng tôi trong suốt quá trình khám thai và lắng nghe những hướng dẫn của bác sĩ rất cẩn thận.

Rồi sau khi xuất viện, anh đưa tôi thẳng đến siêu thị mẹ và bé, không nói không rằng chỉ mua những sản phẩm dinh dưỡng đắt tiền nhất.

Tôi sửng sốt: “Anh đang cho lợn ăn đấy à?”

"Không nghe lời bác sĩ sao? Người gầy yếu, chỉ số dinh dưỡng không đạt tiêu chuẩn, mang thai nhất định phải ăn bù."

Anh ấy nhận chỉ định của bác sĩ mà trông như nhận một sắc lệnh của hoàng gia vậy, nói chuyện rất nghiêm túc.

Tôi không khỏi vỗ trán.

Tôi gầy đi một chút, nhưng không phải là quá mức như bác sĩ nói đâu?

"Cô gái, chồng cô đối xử với cô thật tốt."

Cô hướng dẫn mua sắm cười đắc ý: "Tôi từng thấy nhiều ông chồng đi cùng bà bầu đi mua đồ. Những mấy người đó hoặc là thiếu kiên nhẫn hoặc là phớt lờ họ. Hiếm khi thấy có người lo lắng cho như vậy".

"A? Không phải chứ?"

Tôi ngạc nhiên: “Lúc mang bầu mà không đối xử tốt với vợ thì sau này có sống nổi không?”

"Thế mới nói, tỷ lệ ly hôn mới cao."

Cô hướng dẫn mua sắm nháy mắt với tôi: "Gặp được người tốt thì nên giữ chặt. Dù sao thì không phải người đàn ông nào cũng đẹp trai và ân cần với như chồng cô đâu."

Tôi thì thấy vẫn ổn, nhưng khóe miệng của người đàn ông họ Phó bên cạnh sắp nhếch lên tận trời rồi.

Anh ra tay rất phóng khoáng: "Cô lấy cho vợ tôi những sản phẩm dưỡng thai tốt nhất đi!"

Anh ấy rất vui, người hướng dẫn mua sắm cũng rất vui.

Cuối cùng, anh ấy đã mua một chiếc xe đầy đủ mọi thứ, không biết có sử dụng được không nhưng anh ấy quẹt thẻ khá vui vẻ.

Sau khi lên xe, tôi không khỏi phàn nàn về anh ấy: “Phó tổng à, em không biết anh có sở thích nghe tiếng rắm cầu vồng đấy.”

Sự khoe khoang đó khiến anh gần như quên nó đi, phải không?

"Hả? Em gọi anh là gì?"

Thay vào đó, anh ấy không trả lời câu hỏi, và tôi cố tình ngạc nhiên: "Phó tổng đấy, có vấn đề gì sao?"

Tôi chính là cố tình gọi anh ấy là Phó tổng.

"Đổi tên khác đi, cũng đâu phải trong giờ làm việc đâu."

Anh ấy hếch cằm nhìn tôi.

Tôi cười: "Vậy thì, giám đốc Phó?"

"Ngài Phó?"

"Chắc cũng không thể gọi anh là cô Phó đâu, đúng không?"

"Chữ "chồng" có thù với em sao?"

Anh oán hận nghiêng người: "Mau gọi chồng đi, mạng của chồng cũng đều cho em."

Tôi tin vào sự xấu xa của anh ấy.

"Từ này không thể dùng bừa bãi được đâu!"

Tôi với anh ấy không có danh phận, càng đừng nghĩ đến việc tôi gọi anh ấy là chồng!

"Tiểu Dã có online không?"

Anh hưởng thụ rêи ɾỉ một tiếng, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa ý cười: "Chờ đấy, sẽ có ngày em phải gọi anh là chồng!"

Hừm, cũng không hẳn, tôi còn chưa đồng ý gả cho anh ấy đâu.

8

Ngày hôm sau, Phó Cảnh Ngôn và tôi chia nhau ra đến công ty.

Trước khi chia tay, anh có chút không vui: “Hạ Lam, em đây là coi thường anh sao?”

"Anh phải tin tưởng em, em thật sự chỉ muốn tốt cho anh thôi mà."

Tôi vô cùng thành khẩn chớp chớp mắt, thấy anh ấy quay đầu lại, liền khinh thường hừ nhẹ một tiếng, nhân cơ hội chạy trước.

Tin hay không tin cũng không sao, chỉ cần không xuất hiện ở công ty cùng lúc với tôi là được.

Nhưng anh chàng này rõ ràng còn biết tính toán hơn tôi.

Tôi còn chưa kịp ngồi vào ghế dài, anh ấy đã xuất hiện ở ban thư ký: “Bắt đầu từ hôm nay, Hạ Lam sẽ làm thư ký sinh hoạt của tôi, lập tức thuyên chuyển.”

TÔI:……

Anh ấy thì thoải mái rồi, nhưng có bao giờ nghĩ đến việc đồng nghiệp của tôi sẽ nghĩ về tôi chưa?

Phó Cảnh Ngôn tuyên bố xong thì rời đi, đám yêu tinh nhỏ trong ban thư ký như nổ tung, mọi người vây lấy tôi: “Hạ Lam, cô thật may mắn!”

"Thư ký sinh hoạt, đó không phải là thư ký chuyên quản lý cuộc sống hàng ngày của Phó tổng sao?"

"Tôi nói này, trước kia không có vị trí này đâu."

"Hạ Lam, cô nói thật cho tôi biết, cô dùng thủ đoạn gì để khiến Phó tổng mê muội vậy?"

"Hừm, theo tôi thấy hẳn là một cái hồ ly tinh tái sinh, so với chúng ta còn quyến rũ hơn!"

Ghen tị có, nhưng đố kỵ còn nhiều hơn.

Một vài người thư ký ưa nhìn chặn trước bàn làm việc của tôi với vẻ mặt không mấy thiện cảm: "Nói đi, cô câu dẫn Phó tổng kiểu gì!"

Ha, định hợp tác bắt nạt tôi?

Tôi rụt rè trước Phó Cảnh Ngôn, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sợ những người này.

"Cái gì, mấy người xác định muốn chửi nhau với tôi?"

Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ: “Tôi khuyên các người nên suy nghĩ kỹ lại, bây giờ tôi là thư ký sinh hoạt của Phó tổng, nếu có ai muốn làm khó tôi, vậy tôi không ngại giày xéo người đó trước mặt Phó tổng đâu."

"Ai thua ai thắng, chúng ta cứ chờ xem."

Phó Cảnh Ngôn là một con hổ lớn, tôi là một con hồ ly nhỏ chi bằng giả làm hổ cái nhỉ?

Sắc mặt mấy người phụ nữ đều tái mét, không dám lên tiếng.

Tôi cười lạnh, ôm đồ đạc đứng dậy: "Chó ngoan không cản đường, tránh ra."

"Hạ Lam, đừng quá đắc ý!"

Cuối cùng, có người hét lớn một tiếng, tôi lạnh lùng nhìn cô ta: "Tôi đắc ý sao? Chẳng qua Phó tổng chỉ bổ nhiệm vị trí thư ký sinh hoạt cho tôi thôi mà, tôi nào dám đắc ý chứ?"

"Cô!"

Cô ta run lên vì tức giận, trong khi tôi bước đi với một nụ cười khinh khỉnh.

Nói nói chuyện tử tế với tôi, tôi sẽ không đấu khẩu làm gì, tát tôi má trái còn muốn tôi tự dâng má phải lên sao, sợ là vẫn chưa tỉnh ngủ.

Phó Cảnh Ngôn ngồi trong văn phòng đã sớm không đợi được nữa rồi: "Sao lâu vậy mới qua đây?"

Lâu?

Tôi lắc đầu: “Nói tạm biệt với họ thôi mà.”

Tôi chuyển đề tài, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, sao anh lại chuyển em sang bên cạnh anh vậy?”

Đây là đang tạo chủ đề hóng hớt cho mấy người phụ nữ đó à.

"Hừ, anh chỉ muốn mỗi ngày quang minh chính đại đưa em đến công ty thôi, bạn gái của anh, anh không chiều thì ai chiều?"

Anh chàng đầu óc hẹp hòi này.

Anh ấy nở một nụ cười ranh mãnh khi thành công trong một mánh khóe nhỏ: "Giờ để xem em làm gì thoát khỏi anh đây?"

Được, anh ấy lợi hại.

9

Tôi không thể phàn nàn, vì vậy tôi chỉ có thể ổn định trong văn phòng giám đốc.

Lúc đó tôi mới nhận ra rằng kế hoạch của anh chàng này không phải là kế hoạch nhất thời mà là kế hoạch lâu dài.

Ngày qua ngày, không đi làm, chỉ quanh quẩn bên tôi, không phải hỏi tôi đã no chưa, thì hỏi tôi có lạnh không, những sản phẩm dinh dưỡng nhiều đến nỗi có thể mở được siêu thị luôn rồi.

Chỉ trong nửa tháng mà tôi đã tăng gần mười cân.

Tôi phiền đến mức đầu sắp bị bứt hết tóc rồi, nhưng anh ấy rất hài lòng: “Béo mới tốt, béo mới tốt!”

Tôi tin vào sự xấu xa của anh ấy.

Một người đàn ông ba phần người ba phần yêu, và có thể hành động cho đến khi ma khóc.

Bây giờ vẫn đang hét lên "béo mới tốt", quay đầu lại thì dán mắt vào mấy chị gái trẻ, thậm chí không thể rời mắt.

Tôi quyết tâm dọn ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.

"Em muốn ngồi ngoài cửa, làm việc ngoài cửa!"

Anh ấy đun súp gelatin da lừa cho tôi, tôi tức giận đặt nó lên bàn cà phê: "Phó Cảnh Ngôn, nếu cứ tiếp tục như vậy em sẽ béo như heo mất!"

Nếu anh ấy không mở công ty chắc giờ đang là một chuyên gia nuôi lợn rồi, tuyệt vời!

"Không béo không béo, bây giờ em có thai thôi."

Anh lại tới dỗ tôi, tôi trợn mắt giận dữ nhìn anh: “Cũng không thể nửa tháng tăng 10 cân!”

Mới mang thai ba tháng, nếu là cuối thai kỳ, không lẽ bị anh ấy đút cho ăn?

Nghĩ đến cái cơ thể mũm mĩm của mình, tôi sửng sốt, đứng dậy bỏ đi: "Anh bảo người giúp em sắp xếp bàn làm việc ngoài cửa, từ hôm nay, em sẽ đóng quân ở đó!"

"Vậy thì không được!" Anh vội ngăn tôi lại: “Anh không ép em ăn nữa là được chứ gì?”

"Nhưng bụng của em đã hơi lồi ra rồi."

Tôi cảm thấy hơi buồn.

Trước đây tôi không có cảm giác gì, cũng không có những triệu chứng mang thai sớm đó, dù có thai hay không thì tôi vẫn luôn cảm thấy như vậy.

Nhưng sau khi bụng dưới hơi béo lên thì luôn có cảm giác lạ lạ.

Hơn nữa chỉ có thể mặc quần áo rộng rãi.

Bây giờ không danh không phận, mấy lời đồn đại trong công ty đã bay đầy trời rồi.

Nếu những người phụ nữ đó phát hiện ra rằng tôi đang mang thai, tôi sẽ bị họ bẻ làm đôi mất mất.

Phó Cảnh Ngôn trở nên trầm tư.

Tôi thấy anh ấy không nói chuyện, liền muốn vượt qua anh đi ra ngoài, nhưng tên này lại tiến lên một bước chặn tôi lại: “Chuyện này anh sẽ giải quyết, chúng ta tìm thời gian kết hôn đi.”

Anh ấy giải quyết?

Anh ấy giải quyết cái gì?

Tôi muốn phản bác, nhưng anh ấy không cho tôi cơ hội nói, ngồi sau bàn làm việc với vẻ mặt u ám.

Thấy anh cau mày chống cằm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, lời sắp nói ra khỏi miệng cũng chỉ biết nuốt lại, tệ nhất là một thời gian nữa tôi sẽ từ chức.

Lúc trước tôi còn do dự, nhưng bây giờ đứa bé đã thành hình, lại trì hoãn tôi sẽ không đành lòng bỏ đi nữa.

May mắn thay, tôi đã làm việc chăm chỉ và tiết kiệm được rất nhiều tiền trong vài năm qua.

Khi đó, tôi sẽ tìm một thành phố nhỏ gần đó để chờ sinh và nuôi nấng đứa con bé bỏng của mình lớn lên.

Về phần Phó Cảnh Ngôn——

Đây vốn dĩ là một quỹ đạo cuộc sống hỗn loạn, sau khi tôi rời đi, cũng đến lúc phải ổn định mọi thứ lại rồi.