Chương 13: Hoảng loạn

Đại học Thường Nính có tới mấy nhà ăn, hai nhà ăn gần nhất về cơ bản đã được sinh viên năm nhất chiếm giữ, nhà ăn số 3 ở xa hơn, cũng có ít người hơn, nhưng cũng có thể được một vài người mặc quân phục huấn luyện.

Giang Chấn mang cơm trứng ốp la lại cho cô, còn mua thêm hai túi sữa chua, Lâm Khinh Vũ ngồi đối diện anh ăn mỹ mãn.

Giang Chấn mới vừa thức dậy nên không thèm ăn mấy, anh chỉ gọi một đĩa sủi cảo, nhưng một nửa đĩa đã chui vào bụng Lâm Khinh Vũ, sau đó Giang Chấn chỉ ngồi đó uống sữa và nghịch điện thoại di động.

Tư thế ngồi của anh không tính là đoan chính, thậm chí còn hơi lười biếng, ăn mặc cũng rất sang trọng, nhưng dáng người đẹp, ngoại hình ưa nhìn, nên chỉ ngồi ở đó thôi cũng rất bắt mắt.

Cuối cùng Lâm Khinh Vũ cũng hiểu cái gì gọi là phong cách thời trang hoàn toàn dựa vào khuôn mặt.

Lâm Khinh Vũ cắn mở bịch sữa chua rồi hỏi anh đang làm gì, Giang Chấn nói đang chọn lớp.

Trong hai ngày tới, trường học sẽ mở hệ thống chọn khóa học, các môn tự chọn của sinh viên năm nhất về cơ bản là các môn tự chọn thông thường, thú vị hơn các khóa học chuyên ngành, nhưng những tiết học vừa thú vị vừa dễ lấy điểm cao đều rất khó tranh giành.

Thông thường đều là "Hệ thống lựa chọn khóa học - Bắt đầu!", giây tiếp theo sẽ là giao diện 404 và tốc độ mạng không có tín hiệu.

Lâm Khinh Vũ nói: “Cậu muốn chọn cái gì? Tranh giúp tôi một slot nữa.”

Hai người họ đã không học chung lớp từ khi lên cấp ba.

Chuyên ngành luật của Đại học Thường Nính không có toán cao cấp, môn học chính duy nhất mà hai người trùng nhau là tiếng Anh đại học và tư duy, nếu sắp xếp không may mắn thì còn có thể sẽ không học cùng lớp.

Giang Chấn đang xem các tiết học thể dục, sau đó tùy tiện khoanh tròn một cái: "Có muốn đăng ký hoạt động ngoài trời hay không?"

Cái này có vẻ có rất nhiều người tranh giành, là tiết đứng đầu trong giáo dục thể chất.

Lâm Khinh Vũ hỏi: “Hoạt động ngoài trời có nội dung gì?”

“Không biết.” Trong chương trình học không có viết: “Mỗi một năm đều không giống nhau, nghe nói năm trước là chèo thuyền, cũng có cắm trại đốt lửa trại linh tinh.”

Có điều nó phụ thuộc vào số lượng nhà trường phân bổ cho khóa học này, khi thời tiết tốt, về cơ bản là chèo thuyền, nếu thời tiết xấu thì không cần phải tham gia khóa học này, giống như cũng có một số người đã theo giáo viên ra hồ nhặt rác.

… Tóm lại là một môn rất huyền học.

Giang Chấn đưa điện thoại qua cho cô tự mình xem, Lâm Khinh Vũ muốn nói hay là từ bỏ đi, nhưng khi cô nhìn lên thì nhìn thấy Chu Mặc.

Nam sinh có dáng người cao lớn, trên người mặc một bộ quân phục rất khó chịu, nhưng lại có một phong thái sạch sẽ và xuất chúng.

Anh ta vừa mới ăn no nê, trên tay bưng một cái đĩa đi qua, cùng hai nam sinh cười nói vui vẻ.

Nhà ăn nhiều người, Chu Mặc cũng không chú ý tới bọn họ.

Nhưng Lâm Khinh Vũ lại sợ đến tái mặt, cô không thể kiểm soát được sức lực trong tay, sữa chua từ trong miệng lập tức phun ra và dính đầy mặt cô.

“Làm gì thế?”

Giang Chấn lấy khăn giấy ra lau mặt cho cô, Chu Mặc nghe thấy giọng nói quen thuộc thì quay đầu lại, Lâm Khinh Vũ vội vàng che mặt lại rồi chui vào gầm bàn, luống cuống vươn cánh tay ra đón lấy khăn giấy rồi tự mình lau: "Không có gì không có gì."

Cô cố nén thanh âm của mình, phải mất một lúc sau cô mới hé tay ra nhìn, thấy Chu Mặc đã quay người rời đi, lúc này Lâm Khinh Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.

Còn may còn may, không có bị anh ấy nhìn thấy.

Lâm Khinh Vũ ngồi lại ghế một lần nữa.

Cảm xúc hoảng loạn bình phục trở lại, sữa chua dính dính ở trên mặt, cô sợ mình còn chưa lau khô nên ngưỡng mặt lên hỏi Giang Chấn: “Trên mặt tôi còn dơ không?”