Chương 16: Mộng xuân

Buổi tối Giang Chấn mơ một giấc mơ.

Nội dung trong mơ không khác kỳ nghỉ ấy lắm.

Cảnh tượng vẫn là ở trong thang máy vào ban ngày kia, nhưng thứ an ủi dươиɠ ѵậŧ của anh không phải là tay phải, mà là tiểu huyệt của Lâm Khinh Vũ.

Cô rất nhỏ, trắng trẻo mềm mại được anh ôm trong lòng, như thể rất dễ dàng chơi hư, khi Giang Chấn tiến vào, bên trong chặt đến mức da đầu anh tê dại, nhưng anh vẫn bất chấp đút vào.

Cô gục trên vai anh khẽ khóc, tiếng rêи ɾỉ ngắt quãng, Giang Chấn dỗ dành cô, nói không sao, ngoan.

Côn ŧᏂịŧ cương lên cong cong nhưng lại vô cùng cứng, tiểu huyệt ngậm lấy nó phun ra nuốt vào, không ngừng co rút.

Giang Chấn thoải mái thở hổn hển, động tác càng ngày càng tàn nhẫn, cô khóc đến mức nước mắt giàn giụa trên mặt cũng không ngừng lại.

Cho đến khi từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc được phun ra ngoài, dính đầy trên tay.

……

Khi Giang Chấn tỉnh dậy, anh nhìn vào điện thoại, bây giờ là 9 giờ sáng.

Bình thường anh không dậy sớm như vậy, cho dù tỉnh lại cũng sẽ ngủ tiếp, nhưng lần này sau khi anh thay ga trải giường xong lại không cảm thấy buồn ngủ.

Giang Chấn lại đi đến sân thể dục.

Lớp của Lâm Khinh Vũ vẫn tập trận ở vị trí cũ, cô vẫn ở hàng đầu tiên. Vóc dáng nhỏ nhắn, đứng cạnh người đầu tiên, thật sự khá dễ tìm.

Nhưng lần này Giang Chấn cách rất xa, ngồi trên một chiếc ghế đá cách đó cả trăm mét.

Địa hình cũng hơi cao, bóng cây rủ xuống che khuất phần lớn tầm nhìn, chỉ khi đội ngũ đi đều bước hoặc là đứng nghiêm, Lâm Khinh Vũ mới có thể xuất hiện trong tầm nhìn của anh.

Đôi khi huấn luyện viên hô dừng lại, Giang Chấn sẽ nhìn Lâm Khinh Vũ đứng ở bên đó bất động, những ngón tay dính vào đường may quần, eo thẳng, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được cằm cô căng chặt, đứng còn rất nghiêm túc.

Có khi huấn luyện viên kêu đình, Giang Chấn liền nhìn xem Lâm Khinh Vũ đứng ở kia bất động, ngón tay dán quần phùng, eo thẳng thắn, cằm là mắt thường có thể thấy được căng chặt, trạm đến còn rất nghiêm túc.

Giống một cây hành mọc ở đó.

Cô đi theo khẩu hiệu và rẽ trái, quẹo phải rồi lại quay về phía sau, khi cô xoay về hướng đối diện với Giang Chấn, anh không nhịn được mà cười một tiếng.

Bả vai đều đang run.

Giang Chấn có lẽ chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày anh lại nhàm chán như vậy, thế mà lại ngồi đây và xem cô huấn luyện quân sự hơn hai tiếng.

Khi Lâm Khinh Vũ khen anh hôm nay tới thật đúng giờ, Giang Chấn cũng không nói thật.

Nào có chuyện đúng giờ, chỉ là anh vẫn luôn ở đây.

Nhưng Giang Chấn chỉ giữ cái ót của cô rồi đẩy cô đi về phía trước, lười biếng nói: "Đi thôi."

Nói nhảm nhiều như vậy làm gì.

Lâm Khinh Vũ nhảy nhót, hai tay áo tung bay đi về phía trước, quân phục huấn luyện có lẽ là cỡ quá lớn, trông cô giống như một ca sĩ kinh kịch.

Giang Chấn sợ khi cô ăn cơm sẽ bị cơm dính vào, vì vậy anh nắm tóc đuôi ngựa của cô kéo trở về, xắn tay áo lên cho cô rồi để cô tiếp tục đi.

Lâm Khinh Vũ cảm thấy hôm nay anh có chút kỳ lạ, nhưng cô không nói gì, chỉ cau mày đứng trước mặt anh, nghiêng đầu nhìn anh vài giây rồi lại hất tay áo ra.

Trông sắc mặt còn phi thường kiêu ngạo.

Giang Chấn: “…”

Thôi bỏ đi.