Chương 26: Tôi muốn biết, lời nói đó là gì

“Cậu ở lớp 4 khoa Văn đúng không?”

“Ở trên lầu lớp của tôi.”

Mỗi một câu nhảy ra, trái tim nhỏ của Lâm Khinh Vũ lại run lên một chút.

Hắn và Lâm Khinh Vũ đều học ở Nhất Trung, Chu Mặc học khoa học tự nhiên, trên lầu đối diện chính là lớp 4 khoa Văn.

Hai lớp đều nằm cạnh cầu thang.

Thật ra Chu Mặc vẫn có chút ấn tượng với Lâm Khinh Vũ, bởi vì mỗi lần hắn đứng ở hành lang, đều có thể nhìn thấy có người vốn đang nhảy nhót xuống lầu nhưng bỗng nhiên nhìn thấy hắn thì vội vàng chạy trở về.

Đến WC cũng không thèm đi.

Ngay từ đầu Chu Mặc còn cảm thấy kỳ lạ, nhưng sau đó mới biết được, cô chính là người viết thư cho mình.

Có điều ấn tượng của Chu Mặc đối với cô không chỉ có cái này, còn bởi vì năm lớp 10 Lâm Khinh Vũ đã rất nổi tiếng.

Người khác lên sân khấu diễn thuyết, khi căng thẳng sẽ có hơi nói lắp, còn cô lại nói không ngừng, khi kết thúc còn đối mặt với hiệu trưởng, nói đồ ăn của Nhất Trung ăn không ngon lắm, có thể bảo nhà ăn cho thêm chút muối vào hay không?

Tuy rằng lần thi diễn thuyết kia hạng nhất là Chu Mặc, nhưng hắn lại khắc sâu ấn tượng với Lâm Khinh Vũ được hạng ba.

Bởi vì ngoài những nội dung đã nói trước đó, hắn cảm thấy rằng câu cuối cùng của Lâm Khinh Vũ thật sự rất đúng.

Đồ ăn ở nhà ăn đúng là thiếu chút muối.

Vừa rồi e ngại có nhiều người, cho nên Chu Mặc không thể hiện ra dáng vẻ quan biết với cô.

Nhưng bây giờ nói ra, dường như cô lại hiểu lầm gì đó.

Lâm Khinh Vũ căng da đầu xin lỗi: “Thật sự xin lỗi cậu, lần đó tôi không nên trêu đùa cậu…”

Năm lớp 11 Lâm Khinh Vũ chơi trò chơi thua, bị bạn học sai khiến, phải thực hiện một đại mạo hiểm, bảo Lâm Khinh Vũ xuống lầy tùy tiện tìm một nam sinh rồi nói với cậu ta: Tôi có lời rất quan trọng muốn nói với cậu, buổi chiều tan học, chúng ta gặp nhau ở sân thể dục.

Người bình thường không quen biết sẽ không xem đó là thật, cũng có thể lập tức đoán được người này khẳng định là chơi thua trò chơi.

Người Lâm Khinh Vũ xuống lầu gặp phải chính là Chu Mặc.

Có thể là do chính cô có chút tư tâm, chỉ là trò chơi nên không xem là thật.

Bỏ qua việc Chu Mặc có đi hay không, nếu cô thực sự nói điều đó, lỡ như đầu óc Chu Mặc bị nước vào nên đồng ý, thế không phải là ảnh hưởng đến việc thi đại học của người khác sao?

Loại chuyện làm chậm trễ người khác thăng quan phát tài này, cô không dám làm.

Mặt đối mặt nói Chu Mặc câu đó đã tốn dũng khí rất lớn, Lâm Khinh Vũ ngại lại đi tìm Chu Mặc, cho nên nhờ bạn học của hắn truyền lời, nói vừa rồi chỉ là nói giỡn.

Ai ngờ lời này không truyền đến tai Chu Mặc, Chu Mặc còn thật sự đi đến sân thể dục.

Trời đổ mưa, toàn bộ sân thể dục chỉ có một mình hắn.

Sau đó có tin đồn lan truyền rằng Chu Mặc - nam thần khoa học của trường Nhất Trung yêu sớm bị đá, bạn gái của hắn nɠɵạı ŧìиɧ ở bên ngoài trường học, đi bệnh viện phá thai vị người thân của Chu Mặc nhìn thấy. Vì vậy Chu Mặc luẩn quẩn trong lòng nên chạy đến sân thể dục dầm mưa, giáo viên chủ nhiệm còn yêu cầu hắn đến văn phòng để viết một bản kiểm điểm dài 3.000 từ.

Mặc dù sau đó đã có người thanh minh rằng cái gọi là bản kiểm điểm 3.000 từ thực chất là một câu hỏi trong kỳ thi toán quốc gia những năm trước, giáo viên chủ nhiệm yêu cầu Chu Mặc xem qua và làm lại để kiểm tra trình độ của mình.

Lâm Khinh Vũ đã viết một lá thư xin lỗi và đặt nó vào cuốn sách giáo khoa trên bàn của hắn, không biết liệu hắn có nhìn thấy nó không.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Lâm Khinh Vũ cảm thấy rằng trực tiếp xin lỗi vẫn chân thành hơn, Chu Mặc nhẹ nhàng nói rằng không sao cả.

“Vậy chuyện này của chúng ta… Giải quyết xong rồi?”

Chu Mặc nói: “Đương nhiên.”

Đây chỉ là một chuyện nhỏ, hắn hoàn toàn không để ở trong lòng, cũng không có ghi hận cô.

Chỉ là hắn rất tò mò.

“Có điều, lần đó cậu muốn nói gì với tôi?”

“Hả?”

Lâm Khinh Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy anh đang rũ mắt, nụ cười rất ôn hòa, mặt mày sạch sẽ, vẻ mặt giống như rất tùy ý, nhưng lại có hơi bướng bỉnh.

“Không phải cậu nói, có lời rất quan trọng sao?” Hắn hỏi: “Tôi muốn biết, lời nói đó là gì.”

Cho dù chỉ là trò đùa dai, hắn cũng rất muốn biết, nếu như ngày đó hắn thật sự đúng hẹn đi gặp cô, thế lời nói rất quan trọng kia là gì.