Chương 30: Chúng ta cạnh tranh công bằng

Trong khi nướng những xiên thịt mới, những người còn lại ở phía bên kia đang chơi bài, không biết họ gặp được chuyện gì vui mà tràn ngập tiếng cười.

Chỉ có Chu Mặc ở bên cạnh anh, hắn liếc nhìn Lâm Khinh Vũ đang dán đầy giấy ghi chú trên mặt, nói: "Thì ra người ăn cùng cậu ở nhà ăn ngày hôm đó là cô ấy."

Hắn cười: “Tôi cũng không biết hai người là bạn thuở nhỏ.”

Ngày đó Chu Mặc ở nhà ăn gặp được Giang Chấn và Lâm Khinh Vũ, nhưng khi hắn quay đầu lại thì không thấy rõ mặt cô.

Một tháng qua, mọi người trong ký túc xá đều biết Giang Chấn mỗi ngày đều đi ăn cơm cùng với bạn thuở nhỏ của mình, nhưng nhà ăn của trường nhiều như vậy, bọn họ cũng không phải lần nào cũng ăn ở trường, cho nên cũng chưa từng thấy người bạn thuở nhỏ đó trông như thế nào.

Tiết Gia Minh và những người khác thậm chí còn hóng hớt, mỗi ngày đều ăn cơm cùng nhau, người bạn thuở nhỏ đó chắc là con gái, không biết trông có xinh đẹp hay không? Đưa chúng tôi đi nhìn thử đi.

Giang Chấn nói đi ra chỗ khác chơi đi, có xinh đẹp hay không cũng chẳng liên quan đến các cậu.

Giang Chấn giữ kín như vậy, mọi người đều nhận định anh có ý với người bạn thuở nhỏ kia.

Chỉ là khi Chu Mặc nhìn thấy Lâm Khinh Vũ ở bên kia chậm rì rì đút cho anh ăn quýt, còn cả khi Triệu Giai Giai và các cô gái khác mở miệng là kêu Giang Chấn là “Chồng của Lâm Khinh Vũ”, mặc dù anh ta biết đó là chỉ là nói đùa, nhưng anh ta vẫn cảm thấy hơi hụt hẫng.

“Không phải bạn thuở nhỏ.”

“Bởi vì tôi sẽ theo đuổi cô ấy.”

Giang Chấn nói: “Tôi sẽ làm cô ấy trở thành bạn gái của tôi, bạn đời của cuộc đời tôi, sẽ không chỉ là bạn thuở nhỏ như bây giờ.”

Chu Mặc không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy, ngạc nhiên ngước mắt nhìn qua. Nhưng sau khi nghĩ lại, anh ta lại cảm thấy bình thường, bởi vì Giang Chấn chính là như vậy.

Anh phết mật ong lên cánh gà nướng cho Lâm Khinh Vũ, sau khi nói xong, anh lại hỏi: “Cậu cũng thích cô ấy?”

Khóe môi Chu Mặc cong cong: “Ừm, cô ấy rất đáng yêu.”

“Được thôi.” Giang Chấn đã hiểu, cũng không lấy thân phận bạn thuở nhỏ của Lâm Khinh Vũ ra để uy hϊếp anh ta: “Thế chúng ta cạnh tranh công bằng, có điều tôi phải nhắc nhở cho cậu trước, tôi gần quan được ban lộc. Đến lúc đó thua thì đừng trách tôi ức hϊếp cậu.”

Từ trước đến nay Giang Chấn làm việc bình tĩnh hào phóng lại tự tin, trực tiếp nói rõ ràng ra, một ngày nào đó ai thắng ai thua, mọi người đều còn có thể tiếp tục hòa bình làm bạn cùng phòng.

Chu Mặc thích Lâm Khinh Vũ, tuy rằng Giang Chấn cũng ghen nhưng cũng sẽ không tức giận.

Cô gái anh thích tốt đẹp như vậy, người khác cảm thấy đáng yêu cũng là chuyện bình thường.

Nếu giữ không được, thì đó là do bản thân không có bản lĩnh.