Chương 8: Mắc lỗi

Giang Chấn đến đây từ hướng của thư viện.

Hơn bốn giờ chiều, đã có vài người lục tục bước ra khỏi thư viện, sợ lát nữa kết thúc huấn luyện quân sự tân sinh viên sẽ chen chúc không đi được.

Nhưng anh là người duy nhất dừng ở đường bên kia không chịu đi.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời đã không còn chói chang nữa, chỉ lẻ tẻ vài vệt nắng chiếu xuống xuyên qua lá cây, mái tóc đen và áo thun trắng của anh đều dính chút ánh sáng nhạt.

Giang Chấn vặn chai nước khoáng ra uống một ngụm, sau đó dựa vào lan can nhìn bọn họ tập huấn.

Trên sân thể dục hoàn toàn xanh mượt, mặc đồng phục quân sự và đội mũ nên hoàn toàn không phân biệt được ai là ai.

Nhưng Giang Chấn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy được Lâm Khinh Vũ đang đi ở hàng đầu tiên.

Huấn luyện cả một ngày, vành nón ép mái tóc đuôi ngựa của cô sụp xuống không ít, một vài sợi tóc rơi ra, từng sợi đính ở trên cổ cô.

Khuôn mặt cô bị phơi nắng đến mức đỏ bừng, nhưng cổ và tay cũng không đen đi bao nhiêu, người bên cạnh cô đều đã đen đi mấy độ, nhưng cô vẫn trắng đến mực giống như châu ngọc.

Chỉ là trên người cô chảy không ít mồ hôi, làm cô trông như phiến cây thiếu nước nghiêm trọng.

Khi cô đứng yên dường như cảm giác đầu gối có hơi ngứa, nhân lúc huấn luyện viên không chú ý, cô trộm vươn ngón tay ra gãi gãi.

Chờ đến khi huấn luyện viên quay đầu lại thì cô lập tức mím môi đứng nghiêm túc lại, bắt đầu hô theo khẩu hiệu và đi đều bước.

Sau khi nhìn hơn mười phút, hiển nhiên là Lâm Khinh Vũ cũng chú ý đến anh, hai đôi mắt tròn đến mức giống như mắt nai, ướŧ áŧ nhìn về phía anh.

Nhưng miệng cô rất khô, khi Lâm Khinh Vũ hô khẩu hiệu còn trộm liếʍ môi dưới, chỉ là không biết cô phát bệnh thần kinh gì, trong khoảnh khắc đối diện với tầm mắt của anh, đang đi đều bước ổn thì đột nhiên bị cùng tay cùng chân.

“Bạn học ở trong góc hàng thứ nhất kia!” Huấn luyện viên đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, nói với Lâm Khinh Vũ: “Em bước ra khỏi hàng cho tôi!”

Giang Chấn phi thường không phúc hậu mà cười một tiếng.

Lâm Khinh Vũ cẳng thẳng da đầu ra khỏi đội ngũ, huấn luyện viên đi đến trước mặt cô: “Đi đều bước là đi như thế nào! Dạy các em ba ngày rồi mà còn chưa học được sao!”

Lâm Khinh Vũ cứng cổ: “Báo cáo huấn luyện viên! Học được rồi!”

“Em, đi lại một lần nữa cho tôi xem!”

Giang Chấn thay đổi tư thế, tư thế vốn nhàn nhã lười biếng trở nên có chút nghiêm túc, giống như cũng rất tò mò cô sẽ đi như thế nào.

Vẻ mặt Lâm Khinh Vũ trầm trọng, vừa phải chịu áp lực kinh người từ huấn luyện viên vừa phải chịu ánh mắt như xem kịch vui của tên chó Giang Chấn kia, nhưng mà cô chưa đi được mấy bước thì phía sau đã truyền đến tiếng cười.

Cô hoàn toàn gục ngã.

Khuôn mặt nhỏ cũng suy sụp theo.

“Học được rồi sao?”

Huấn luyện viên khom lưng xuống nhìn cô, dáng người cô lùn, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thẳng cùng huấn luyện viên.

Vẻ mặt của Lâm Khinh Vũ có chút bi thương: “Ừm!”

“Thế lúc đi đều bước chân trái ra thì đưa tay phải hay tay trái ra trước?”

“Tay phải.”

“Thế khi bước chân phải thì sao?”

“Tay trái.”

“Vậy cơ thể của em không được đầu óc điều khiển đúng không? Đi đều bước lại cùng tay cùng chân!” Huấn luyện viên vừa rồi còn nói chuyện nhỏ nhẹ mà bây giờ lại rống lên.

Đội ngũ phía sau muốn cười nhưng lại không dám cười.

Lâm Khinh Vũ nói trong lòng, đâu chỉ có tay chân không được đầu óc điều khiển, cả miệng cũng thế.

Nhưng bây giờ cô vẫn thành thật nói: “Rất xin lỗi huấn luyện viên, đây là bệnh di truyền của nhà em.”