Chương 5: Người Thần Bí

Trong phòng im lặng, đám người đã ngồi đây hơn 4 tiếng, hai nam nhân quỳ xuống một bên cúi đầu.

Xung quanh đều là vệ sĩ, súng ống bảo hộ. Bên ngoài là cảnh vệ! Không khí càng ngày càng lạnh, tiếng khóc nghẹn ngào không dám quá lớn. Ngồi trên ghế ba lão giả sắc mặt ngưng trọng!

Lúc này một cái trung niên nam nhân đi vào. Sắc mặt tối đen.

"Thảo!!!" Mắng một tiếng nhấc chân đã đang quỳ người.

"An Minh, thôi, thôi có gì từ từ nói." Ngồi trên ghế lãi giả khoé mắt giật lên, trẻ chở một chút nói.

"Còn từ từ nói, đại ca ta nhà người sắp bị ngươi tốt cháu gái hại chết rồi." Nói hắn chỉ vào ôm nhau khóc hai cô cháu thở hổn hển nói.

An Trấn sắc mặt đổi đổi, bên cạnh ngồi không nói gì hai lão giả cũng là nắm chặt tay: "Làm sao

rồi?"

An Minh ngồi vào ghế, uống ly nước lão giả đưa qua cạn sạch đặt lên bàn, mới nói: "An Bắc bị Ss tinh thần lực sát thủ công kích não bộ, đã hôn..."

"Cái gì?!" Ba người kinh hãi hét lên, không để ý hình tượng.

"Sao hắn dám! An Bắc thế nào rồi?" Bọn họ hỏi.

"Hôn mê, trong nhà không rõ sống chết!" An Minh thở sâu.

Không thể trách bọn họ An Bắc là nhà họ An tuổi trẻ nhất vãn bỗi, thông minh, tài ba, Dị năng sức mạnh Q cấp. 27 tuổi sẽ là người kế tiếp đời gia chủ trẻ nhất An gia, hiện nói cho bọn họ, bọn họ bồi dưỡng người, chết sống không rõ. Đám người vẻ mặt không rõ. Lại không ai nói An Bắc, này gần như là sẽ bị từ bỏ, Ss cấp công kích nếu còn sống không ngốc cũng tàn, này là đối gia tộc vô dụng. Chết đi có lẽ mới là giải thoát!

"Lão tộc, đại ca ta nói thật đi chúng ta nhưng lần này thật là đυ.ng phải vãn sát! Đã hơn hai trăm cuộc ám sát, người của ta đã chết gần nửa, còn bị phản bội..." An Minh khô khốc nói.

"Đáng chết!!! nghịch nữ a, người tới!" An Trấn tức giận gọi người, đang quỳ hai nam nhân sắc mặt biến đổi. Ôm nhau phụ nhân và An Sở Ngọc đều rụt người sợ hãi run lên.

Hai người đi quỳ xuống kêu khóc: "Cha/ông nội ngươi đừng như vậy, chuyên đã sảy ra. Sở Ngọc cũng không biết được hậu quả nghiệp trọng như vậy, hiện tại sử lí nó/em gái cũng là uổng công. cha/ ông nội đừng..."

"Đúng vậy cha, Sở Ngọc dù sao cũng là cháu của ngài." Phụ nhân ôm An Sở Ngọc nói. Nàng là An Sở Ngọc cô cô, An Tử Linh, ngày thường nhất sủng đứa cháu gái này.

"Hừ vô dụng, ngu xuẩn!" An Trấn hừ lạnh.



"An Duyên Khê nơi đó thế nào?" An Trấn ngồi xuống nhíu mày hỏi.

An Minh tức giận sau bình tĩnh lại một chút, nghe vậy lại nuốt nước miếng khàn giọng nói: "Cắt đứt viện trợ."

"Bang" tiếng đập bàn.

"Hỗn chướng." " Tiện nhân!!!" "Hừ!" Ba tiếng tức giận bất mãn cùng vang lên.

"Thôi, An Duyên Khê không bỏ đã xuống giếng đã rất tốt, không cần chọc giận hắn!" An Minh nói.

"Chúng ta người cùng nhân mạch?" Lão giả tránh đề tài, đổi đề tài hỏi.

"Duy trì không được, nếu này chuyện còn không hạ nhiệt." An Minh nặng nề nói ra sự thật.

"Những người kia lấy tiền đều nuốt sao, không sử lí!?" Trần Bí đang quỳ lạnh lùng cắn răng hỏi.

"Sử lí, sử lí thế nào? Ngươi thử ra ngoài xem ai không biết Tô Lâu, con gái ngươi cũng nổi đánh rồi đó, ngươi vui vẻ chưa, hừ!" Tô Minh bạo nộ, rắn độc mắt mắt nheo lại nhìn An Bí.

An Bí rụt cổ. Ân Phong nhíu mày liếc mắt, nhỏ giọng: "Chúng ta không đi hỏi han Tô Lâu tình hình, cầu tình sao?"

"Hừ, ngươi tưởng ngươi nghĩ tới ta không nghĩ đến sao? Nhưng người ta không cho chúng ta tiếp cận, đều tại các ngươi sủng nàng hạ hả."

Ăn Minh cười lạnh. Đám người lại trầm mặc.

"Leng, keng..." Chuông điện thoại trên bàn đootn nhiên vang lên. An Trần cầm lấy mở ra loa.

"Nói."

Bên kia người trầm mặc một lát, giọng kì quái

mang vui sướиɠ, trêu cợt nói: "Lão gia, ngươi An gia sản nghiệp bị phơi ra, các loại màu xám sản nghiệp cũng bị lộ đi ra. Tình hình đang rất a là nghiêm trọng, bị cử báo, bị tẩy chay rồi nè."

"Cái gì?" Đám người nghe thấy kinh hãi. Cầm máy tay vào tin tức nhìn các tiêu đề đứng đầu.



#An gia, gia tộc#

#An gia công ty tài chính#

#An gia ngầm thế lực#

#Cử báo An Gia#

Các loại tin nóng đứng đầu. Này tư thế nhìn dùng tiền đập, muốn ép cũng không xuống.

An Trấn ôm ngực tức giận rít gào: "Sao ngươi không báo tới sớm."

Bên kia vang lên tiếng cười khẩy: "Quên nói, ta đã xử lí từ chức, nhà mọi người đều chạy. An chủ tịch xin lỗi nha ta là Tô Thần chân ái một viên!"

"Ngươi, ngươ!!!" An Trấn chưa kịp nói gì, điện thoại đã vắng lên tiếng "tút" cắt đứt trò chuyện.

An Trấn ôm ngực ngã xuống: "Trời muốn diệt ta An gia a! Báo ứng tới, báo ứng tới, cản... Cản không nổi..."

"Đại ca..."

"Gia chủ!!!"

"Cha!!!"

"Ông nội"

Tiếng kinh gọi, An Trấn vấn là khó thở ngất đi, mấy người sắc mặt xanh mép.

An gia bên này nước sôi lửa bỏng, Tô Lâu bên này nhìn lại khá bình tĩnh. Chu Bạch và Tạ Lan sử lí chút vấn đề, cùng lo lắng Tô Lâu! Tuy rằng sốt ruột nhưng cũng chỉ có thể thầm lo, dù sao Tô Lâu kiểm tra, trong não hỗn loạn, không tỉnh. Tình hình tốt sau nhiều ngày tỉnh lại bình thường, tình hình vừa tốt vừa sấu tỉnh lại được nhưng não có vấn đề. Tình hình sấu nhất là chết hoặc thành người thực vật!

Bởi vậy Tạ Lan và Chu Bạch đối An gia là không chút chợ giúp, ngoài sáng là không làm gì, trong tối lại bỏ đã xuống giếng. Hai người trong lòng đã hận chết An gia người, mong nháo càng lớn càng tốt.

Một ngày sau qua đi, tình hình cũng không có dấu hiệu giảm nhiệt, thật sự là quá xuất sắc, các loại tin tức liên tục. Bởi vậy, gây nên phía trên để ý, làm Dị năng cục tiếp nhận điều tra, mau chóng xử lí!

Dị năng đội chưa đến, nhưng buổi sáng ở một đám trữa trị dị năng ứng tuyển muốn xem Tô Lâu từ các nơi chạy tới giúp đỡ Tạ Lan sử lí. Chu Bạch cầm Tô Lâu điện thoại, đột nhiên nhận được một cuộc gọi không rõ, đi ra thấy một người không rõ mặt tre ô nam nhân. Dẫn người đi lên phòng bệnh của Tô Lâu!