Chương 1: Giang Thư Li Hôn

“Mẹ, con muốn ly hôn.” Giang Thư nghiêm túc nói với mẹ.

Bà Giang không phải là không hiểu tính tình cô con gái này, những chuyện Giang Thư đã quyết chắc chắn sẽ không suy nghĩ lại.

Con gái của bà từ nhỏ tính tình đã hơi kỳ lạ, chuyện gì đã quyết sẽ không thay đổi nhưng tính tình cũng có một chút ích kỷ. Nói đến vấn đề này không khỏi trách bà, có lẽ bà đã quá nuông chiều cô nên mới như vậy. Bà Giang chỉ còn biết thở dài ngao ngán.

Lần này Hàn Thái, tương lai sẽ là chồng cũ của Giang Thư đã làm tổn thương lớn đến lòng tự tôn của con gái bà, chắc chắn con gái sẽ không bỏ qua. Có thể nói chuyện ly hôn lần này là không thể tránh được.

Đưa bà Giang về đến nhà, Giang Thư lập tức quay lại công ty, hôm nay cô đã giành hơn nữa ngày cho mẹ, bây giờ về công ty chắc chắn còn một tá việc chờ cô giải quyết.

Trên đường lái xe quay lại công ty, Giang Thư gọi điện thoại cho luật sư Lý, nhờ luật sư lo liệu chuyện ly hôn cho cô càng sớm càng tốt, lần này cô đã quyết, chắc chắn sẽ không thay đổi.

Vừa về đến công ty cô, cô lập tức gọi điện thoại kêu Dạ Tuyết vào phòng mình. Dạ Tuyết lập tức xuất hiện trong phòng tổng giám. Giang tổng từ xưa đến giờ vẫn nổi danh thương trường là "băng sơn tổng tài"", vậy mà hôm nay lại ngoại lệ nhếch miệng cười với thư ký Dạ Tuyết, nụ cười của cô làm phiêu tán hồn phách của Dạ Tuyết, Dạ Tuyết ngẩn ngơ nhìn Giang tổng.

“Dạ Tuyết, em có thể giúp chị một chuyện được không? Chị muốn em đến biệt thự nhà họ Hàn thu dọn tất cả đồ đạc rồi đem về căn nhà em đang ở dùm chị. Chắc sắp tới chị sẽ dọn về đó ở tạm.”

Dạ Tuyết như vẫn chưa hiểu Giang tổng vừa mới nói gì với mình, lập tức hỏi lại

“Giang tổng, chị nói chị muốn em đến biệt thự dọn hết đồ của chị về nhà của em sao? Ah không phải nhà của chị.” Dạ Tuyết thoát đỏ mặt vì mình nói nhầm nhà của Giang tổng thành nhà mình.

“Đúng, em nói không sai, đồ đạc của chị ở biệt thự cũng không nhiều lắm, chỉ có quần áo và một ít đồ dùng cá nhân. Hôm nay chị cho em nghỉ, em đi làm liền giúp chị, ok?” Lại một lần nữa Giang tổng nở nụ cười với Dạ Tuyết.

Dĩ nhiên Dạ Tuyết không thể từ chối, cô vội gật đầu quay người đi làm ngay cho Giang tổng, bao nhiêu năm nay đi theo Giang tổng cô thừa hiểu Giang tổng sẽ không nói hai lời, tốt nhất cô không nên hỏi nhiều, khi nào Giang tổng muốn cho cô biết lý do thì Giang tổng sẽ tự khắc nói ra.

Sau khi đã giao phó mọi chuyện, Giang Thư lại bắt đầu phê duyệt đống giấy giờ trên bàn. Cô không muốn suy nghĩ nhiều đến người đàn ông kia, cô không phải là món đồ chơi của anh ta, cô sẽ không cho anh có cơ hội làm tổn thương cô nữa.

Hồ sơ cuối cùng ruốc cuộc đã xong, Giang Thư nhìn lên đồng hồ đã hơn 11 giờ, mệt mỏi đứng lên khỏi ghế, một cảm giác choáng váng lan tỏa khắp trên đầu cô. Cô nghĩ chắc tại mình ngồi làm việc lâu quá bất thình lình đứng dậy nên mới bị choáng, một tay vịn đầu, một tay lấy chìa khóa xe trong túi ra, cô đứng một chút cho đỡ mệt rồi mới đi xuống bãi đậu xe lái xe về nhà.

Giang Thư không lái xe về biệt thự nhà họ Hàn, cô lái xe thẳng về căn hộ cao cấp của mình, dù gì bây giờ cô cũng không muốn đối mặt với Hàn Thái, cô cảm thấy mình thật sự rất mệt mỏi, người như không còn chút sức lực nào.

Đứng dựa người trong thang máy, cảm giác bụng có một chút đau, Giang Thư cố gắng bước đến cửa bấm chuông, toàn thân cô vô lực, trước mắt tối xầm, cô xỉu ngay trước cửa.