Chương 21

Em xin lỗi, Henry, về… chuyện đấu súng.

-Xin lỗi! Anh quát lên tức tối. “Đúng, em cần xin lỗi. Em đã tạo cơ hội cho hắn ta làm như vậy.”

-Em… không có ý… làm như thế. Tôi phản đối.

Nhìn nét mặt anh, tôi hiểu là anh đang giận ghê gớm. Tôi muốn năn nỉ anh, nhưng xe đã đến trước nhà.

Tôi bước xuống xe, gia nhân vội vã bước ra mở cổng đón tôi vào nhà. Khẽ gật đầu với tôi, anh cất giọng lạnh lùng.

-Tạm biệt, alex.

-Bây giờ anh đi đâu?

-Anh có việc phải làm. Cho anh gửi lời chào chú và anh không thể dùng cơm với chú tối nay như dự định, nhưng hy vọng sẽ gặp lại chú khi chú về hưu.

-Nhưng henry…

Nhưng anh đã kéo ngựa bỏ đi, lời tôi chưa kịp nói đã tan vào trong gió.

Tôi biết anh đang đi tìm người chứng phụ cho buổi đấu ngày mai. Người chứng đó chắc là 1 tên bạn nhậu sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì khi có người chịu chi trả.

-Cái nạn lần này với anh còn tệ hơn bao giờ trước đây! Toàn là lỗi của mình thôi!

Bước vào trong tiền sảnh, mắt tôi đã sưng mọng lên. Chú tôi đã ở đó tự bao giờ mong ngóng tôi cháu xa cách đã lâu ngày.

Đã khá lâu không gặp chú, nhưng trông ông cũng không thay đổi mấy dù đã vào tuổi ngũ tuần – vẫn dáng người cao, sắc nét tuy có đẫy đà hơn do tuổi tác.

-Cháu đến đây làm chú vui quá, alex, cậu nhóc à… Ông ngạc nhiên khi thấy cháu đầm đìa nước mắt.

-Chuyện gì xảy ra thế?

-Ồ, chú Roderick. Mọi chuyện đều hỏng hết. Ngày hôm nay… khủng khϊếp quá.

Giọng tôi nấc lên, nước mắt thi nhau rơi xuống. Tôi không còn nhận thức được điều gì nữa khi chú Roderick dìu tôi vào phòng khách.

-Nào, nào. Ông dỗ dành tôi. “Nói cho chú nghe chuyện gì đã xảy ra, biết đâu cũng không tệ lắm như cháu tưởng.”

-Tệ thật đấy chú! Tệ lắm. Tôi khóc nức nở. “henry gây hấn với Sir Nicolas vì cháu… sáng ngày mai họ đấu súng.”

-Cháu không có cách ngăn họ… cháu không chịu nổi thấy hai người họ hại nhau.

Lời tôi kể không được mạch lạc chữ được chữ mất, nhưng ông vẫn tinh tế kiên nhẫn lắng nghe, vẫn để cho tôi khóc, và cũng không hỏi 1 câu nào.

Khi tâm trạng tôi có phần lắng xuống, ông từ tốn nói.

-Bây giờ thì kể lại cho chú nghe tất cả từ đầu đi.

-Nếu cháu kể chú sẽ không giận henry chứ?

-Tại sao chú phải giận. Nó cũng là 1 tên thanh niên trẻ hoạt bát lắm mà.

-Cháu cảm thấy chú sẽ hiểu, chú Roderick. Chú lúc nào cũng tốt với cháu khi cháu còn nhỏ. Mỗi lần chú đến chơi cháu thích lắm.

-Chú có thể giúp cháu như thế nào đây?

-Chú không giúp được đâu. Tôi đau khổ trả lời. “henry và cháu giờ đây rối rắm lắm, chả còn ngả nào để thoát ra nữa.”

-Nếu chú thử tìm ra cách thì sao? Ông đề nghị.

-Không có cách nào đâu. Tôi thì thầm 1 cách tuyệt vọng, đoạn thuật lại cho ông nghe bắt đầu từ lúc henry giải ngũ trở về, tuy nhiên không đề cập chút nào đến tình cảm của tôi.Tuy nhiên âm điệu trong giọng nói đã phơi bày tâm tình của mình khi tôi nhắc đến sự ưu ái của anh dành cho mirA, cũng như nỗi tuyệt vọng thấy anh thách thức Sir Nicolas.

-Chú có thể ngăn họ được không?

-Không 1 ai có thể ngăn cản cuộc đấu vì danh dự. Nhưng chú đoán rằng đến lúc bọn họ nguội xuống 1 chút và khám phá ra rằng 5 giờ sáng là thời gian tệ hại nhất để diễn mấy cái trò tình cảm thì sự việc cũng không tệ lắm đâu.

-Chú có nghĩ là Nicolas gây thương tích gì cho henry không?

-Không đến nỗi chí mạng. Henry là người có lý trí, nó cũng không muốn gánh lấy hậu quả sống đời đào thoát xa đất nước bao nhiêu năm dài đâu (đấu súng là bất hợp pháp, người sống sót phải đào thoát). Và chú cũng không tin henry chủ ý muốn hạ sát bất cứ ai.

-Cháu hy vọng mọi chuyện được như chú nói.

-Thời gian qua chú có phần không đúng là thiếu quan tâm đến cháu nhất là khi cháu trưởng thành. Giờ đã đến lúc chú nhận lấy vai trò của người đỡ đầu. Chú sẽ chính thức trở thành người giám hộ của cháu, có lẽ thế sẽ tốt hơn.

-Tuyệt quá chú à, cháu có mơ cũng không mơ được, nhưng làm sao mà chú ưa thích thằng bé phiền toái như cháu chứ.

-Trái lại là khác. Cháu là sẽ là đứa con trai chú ao ước nhưng chưa từng có.

Tôi nhìn chú mắt sáng lên.

-Chú muốn nói chú… từng muốn kết hôn… với mẹ.

Lord Farquhar nở nụ cười.

-Mẹ cháu thích ba cháu hơn. Ông nói 1 cách đơn giản. “Chú cũng không hiểu là tại sao.”

Tôi khẽ cười.

-Nếu chú không thể là ba, chú Roderick, chú sẽ là người chú duy nhất đặc biệt nhất của cháu.

Ông cúi xuống hôn lên má tôi.

-Chú vàc cháu, mình sẽ nhập lại tính xem có thể làm gì cho mấy anh chàng của cháu. Cháu không muốn lấy henry sao?

-Không thưa chú.

-Tội nghiệp quá – chú đoán ra được cháu đang yêu henry.

Tôi thở dài?

-Điều đó rõ ràng như vậy sao? Anh ấy chưa bao giờ biết đến chuyện này! Chú thấy rồi đấy henry không đoái hoài tới cháu, anh ấy chỉ muốn cưới mira Baldwins.

-Chú hiểu tường tận nhân cách của Sir Virgil và tính vụ lợi của ông ta, việc henry kết hôn với con gái ông ta thì giống như lên mặt trăng vậy.

-Cháu biết, và chuyện đó khiến anh ấy không vui! Đấy cũng là nguyên nhân henry muốn có 40,000 bảng!

-Cách nó kiếm tiền thật đáng trách, nhưng đồng thời mọi chuyện âu cũng là kinh nghiệm tốt. Chú thật tạ ơn trời đất là không phải cứu cháu và nó khỏi thảm họa lưu đày.

-Chú làm được sao?

-Có thể. Lord Farquhar đáp lời tôi , mắt lấp lánh tinh quái. “Nhưng cũng không muốn thử.”

Tôi bật cười.

-Có chú cháu thấy yên tâm quá. Cháu lo cho henry ghê lắm.

-Chú biết, nhưng việc quan trọng hàng đầu bây giờ là phải sửa soạn cho cháu thật đẹp trong bữa ăn tối nay. Chú đã mời 1 số người khá lắm đến đây gặp cháu.

-Tối nay chắc thú vị lắm! Tuy nói thế nhưng trong thâm tâm tôi lại ủ rũ hướng về henry.

Anh ấy giờ đây trong hố sâu tuyệt vọng, dù có làm gì đi nữa vùi lấp ưu tư thì cũng không tránh khỏi nỗi lo sợ ngày mai sẽ đến.