Chương 11: Kiểm Tra Tài Sản

Thịnh Kiêu nhìn quả trứng luộc nhỏ xíu này, đây là trứng gà ta, kích cỡ còn không bằng nửa bàn tay, cô lại hỏi: “Thế cậu ăn gì?”

Du Hà mang cháo của mình lên, lại lấy ra một đĩa dưa muối: "Tôi ăn cái này."

Thịnh Kiêu nhìn đi nhìn lại, so sánh thì thấy mình có quả trứng luộc cũng không tệ.

Cô không nói gì, bóc quả trứng luộc ăn từ từ, chỉ là khi uống cháo cô lại gặp khó khăn.

“Cháo này không cho đường vào sao?”

Du Hà không nói gì uống hết cháo trong bát của mình, cứng nhắc trả lời cô: “Không có đường.”

Thịnh Kiêu không phải là loại người không có đường ăn không được, cô chỉ muốn biết do khẩu vị khác biệt hay là có chuyện gì xảy ra.

Cô gật đầu: “Cũng được.”

Uống xong một bát cháo nhạt nhẽo vô vị, cô ngẩng đầu nhìn căn nhà, hỏi Du Hà: “Nhà này còn có tài sản gì không?”

Khuôn mặt cậu bé cứng lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn Thịnh Kiêu: “Cô muốn làm gì?”

Thịnh Kiêu để bát xuống: “Tôi muốn kiểm tra tài sản của gia đình, có sao không?”

Du Hà vẫn không nói gì, Thịnh Kiêu không để ý đến cậu, đưa bát đũa cho cậu: “Đi rửa bát đi.”



Biểu cảm nhỏ này khiến cô trông như đang thèm khát vài trăm tệ vậy.

Du Hà mang bát đũa của cô ra ngoài, bên ngoài thôn có một con sông, nhưng sông khá xa, thường chỉ có khi giặt đồ lớn mới đi đến đó.

Phía trước có hai cái giếng, thành giếng hình chữ nhật, xung quanh được lót bằng đá, có thể dùng để giặt quần áo.

Bình thường đều phải đi gánh nước, đổ nước vào thùng gỗ trong nhà.

Thịnh Kiêu đi thẳng vào trong phòng, nhìn xung quanh thì thấy kết cấu của đầu giường, nhướng mày ngạc nhiên một chút, rồi tiến lên mở đầu giường ra, quả nhiên phát hiện một chiếc tủ nhỏ giấu trong đầu giường bằng phẳng..

Mặt trên cái tủ nhỏ có khắc hoa văn, đây mới là nơi cất tiền.

Phải lôi cả tủ nhỏ ra, thì sờ lên trên mới thấy được túi tiền.

Sau khi Thịnh Kiêu mở ra, khen ngợi một tiếng: “Tay nghề thật không tồi.” Trước đây cô đã từng nhìn thấy tay nghề như vậy, nếu không cô sẽ đoán không ra.

Đầu năm nay nhiều người làm tủ hồi môn, nhà ai có cưới hỏi thì làm vài cái tủ quần áo tủ trang điểm cũng coi như là của hồi môn rồi, cho nên Chu Đại Quý coi như tiết kiệm được chút tiền, nếu không thì làm sao có tiền cho Du Hà lấy vợ.

Một nhà Thịnh Nghênh Đệ là một cái hố hút máu không đáy. thực ra Chu Đại Quý cũng có chút thông minh khi có thể cứu Thịnh Nghênh Đệ ra.

Đây là một loại bản năng của người nông thôn.

Chu Đại Quý nhìn trúng sự cần cù, giản dị và có thể làm việc của Thịnh Nghênh Đệ.