Chương 11: Ai Dám Cược Cái Nhỡ Đâu

Chị dâu của cô ta không phải là người bình thường, mà là con gái của người quản lý trong cửa hàng thực phẩm phụ, lại còn là con gái một của nhà quản lý Trình.

Quản lý Trình không có con trai, bèn nuôi đứa con gái này như con trai, cho cô ta đi học, còn tìm một công việc cho cô ta.

Lúc trước hai nhà bàn chuyện hôn sự, bọn họ đã đồng ý rằng sau này đứa con thứ hai sẽ theo họ của mẹ, thế mới cưới được người ta về.

Lý Lai Đệ đã sắp mười tám tuổi, phó quản lý của cửa hàng ba cô ta làm việc cũng sắp về hưu.

Cô ta có thể tìm được một công việc hay không, ba cô ta có thể tiến lên một bậc hay không, tất cả đều phải xem quản lý Trình có sẵn lòng giúp đỡ hay không.

Nhà bọn họ cung phụng chị dâu cô ta còn không kịp, làm sao có thể để cho người ta biết anh trai cô ta còn có hôn ước ở quê nhà trong thời điểm quan trọng thế này chứ.

Lý Lai Đệ buồn bực không nói gì, đặt chén đũa xuống, lại không kìm được mà than thở: "Nhỡ đâu chị dâu không để bụng thì sao?"

Nhỡ đâu?

Ai dám cược vào cái nhỡ đâu này?

"Con thật sự cho rằng ba Văn Hoa cười hì hì cả ngày thì là người dễ tính thật ư? Người thực sự dễ tính có thể lên làm quản lý được sao?

Nếu để chuyện này lộ ra ngoài, phía Văn Hoa có thể cho qua, nhưng ba nó thì chưa chắc."



Lý Thường Thuận bưng cái cốc tráng men, uống một ngụm trà, hỏi bạn già nhà mình: "Đã thu xếp cho hai đứa nhóc nhà họ Hạ rồi chứ?"

"Thu xếp xong rồi, thằng nhóc nhà họ Hạ kia không hài lòng, nhưng Hạ Thược lại sợ phiền phức nên ngăn cản cậu ta rồi.

Với lá gan của con nhóc kia, dù có trốn trong nhà khách khóc đến mù mắt cũng không dám ra khỏi cửa đâu, không cần phải lo lắng."

Điền Thúy Phân nói vậy, đừng nói đến Lý Lai Đệ, mà trên khuôn mặt của Lý Thường Thuận cũng lộ ra chút khinh bỉ.

Lý Thường Thuận chướng mắt với tính cách của hai mẹ con nhà họ Hạ, suốt ngày cứ rụt rè cụp đầu, vừa nhìn đã thấy đầu óc hạn hẹp.

Nhưng ông ba Hạ có năng lực, con dâu tính tình mềm mỏng một chút, nhát gan một chút thì Bảo Sinh cũng thoải mái hơn, lúc ấy ông ta mới không nói gì.

"Nếu đã sắp xếp xong rồi thì ngày mai mau chóng đưa bọn nó về đi, đừng để cho bọn nó xuất hiện trước mặt Văn Hoa."

Lý Thường Thuận lấy ra một chiếc đồng hồ từ trong ngăn kéo cạnh giường sưởi, đưa mắt nhìn thời gian.

Ông ta đã nhờ quản lý Trình tìm phiếu mua thứ này sau khi làm thông gia với nhà họ Trình.

Lý Lai Đệ nhanh nhẹn đi khóa cổng lớn lại.

Cổng vừa khép lại, bên ngoài đã có một giọng nữ vọng vào: "Lai Đệ."