Chương 18

Tiền Hồng Anh bị đánh đến nỗi trợn trắng mắt, cho dù cơ thể mụ ta đã chịu không nổi nhưng vẫn mạnh miệng mà không ngừng phản kháng: “Triệu Hương Mai, con khốn này, mày mau buông bà ra!”

Chân cũng đã không chạm được đất mà mụ ta còn muốn cào vào mặt Triệu Hương Mai.

Nhưng Trần Thanh Di cũng không phải là người ăn chay, cô rất giỏi “can ngăn” và thậm chí là cô còn có thể “Nhẹ nhàng” dẫm lên hai chân của Tiền Hồng Anh trong lúc hoảng loạn.

Hai mẹ con phối hợp ăn ý, đánh đến nỗi Tiền Hồng Anh kêu oai oái.

Cổ chân của mụ ta sưng tấy và bị giật mất vài nhúm tóc.

Tiền Hồng Anh chỉ có thể bị động chịu đấm, mụ ta gấp đến độ vung vũ khí từ trái sang phải, mụ ta thoáng nhìn thấy hai đứa con dâu của mình ở trong đám đông người.

Mụ ta dùng cái miệng đầy máu rống lên: “Con dâu lớn, con dâu hai, hai đứa bây chết cả rồi à! Thấy tao bị khi dễ, còn chưa chịu tới đây giúp tao nữa.”

Hai đứa con dâu nhìn nhau, bọn họ lùi về phía sau một bước theo bản năng vì sợ hãi.

Điều này làm cho Tiền Hồng Anh đau đớn đến mức cuộn tròn người lại oán hận muốn chết ở trong lòng.

Những người xung quanh bật cười thành tiếng, nói mát: “ y da, Hồng Anh à, ngày thường chắc là bà hay tra tấn con dâu phải không? Nhìn một cái cũng chưa tiến lên giúp bà nữa kìa.”

Cũng có người không có ý tốt nói: “Không phải là vợ của thằng ba và thằng tư cũng không có tới đây giúp đỡ bà ta hay sao!”



Mọi người xung quanh ồ lên. Đúng vậy, sao hai đứa con dâu này không tới hỗ trợ chứ.

Không giúp mẹ chồng thì họ cũng nên tới giúp đỡ người đàn ông nhà mình chứ. Không thấy hai người kia đang bị ba đứa con trai nhà họ Trần chà xát dưới đất hay sao!

Đầu họ sắp bị chôn ở trong đất rồi kìa.

“Ây da, hôm nay hai đứa con dâu kia sống nhàn hạ quá, đi tưới ruộng đồng nhưng lại không có mặt ở đây.”

Dĩ nhiên là người nói chuyện đang cố ý, trong ruộng vẫn luôn có nước nên cơ bản không cần tưới nước gì cả, đơn giản là đại đội trưởng thiên vị nhà mình mà thôi.

Mọi người xung quanh nghe vậy thì đều bĩu môi.

Tất nhiên chuyện này không phải là một lần hay hai lần.

Vậy nên, người nhà của đại đội trưởng bị đánh, mọi người đều cảm thấy hả giận.

Đặc biệt là Tiền Hồng Anh, ngày thường cậy mình là vợ của đại đội trưởng và sinh được năm đứa con trai, trong nhà mụ ta có rất nhiều con trai.

Ngày thường, mụ ta kiêu ngạo ương ngạnh, chanh chua và tác oai tác quái nên mụ ta đắc tội không ít người từ lâu.



Hôm nay, thấy mụ ta bị đánh đến nỗi cha mẹ cũng không nhận ra làm cho không ít người hưng phấn không thôi.

Mọi người hận không thể vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Tiền Hồng Anh càng căm hận hơn, mụ ta tức đến mức đôi mắt đỏ bừng, quát: “Hai đứa bây bất hiếu, tao sẽ bảo thằng cả và thằng hai bỏ mấy đứa bây.”

Mặt của hai đứa con dâu chuyển sang trắng bệch, họ phải tiến lên hỗ trợ rồi.

“Dừng tay, tất cả đều dừng tay!”

Đúng lúc này, đại đội trưởng Ngô Hữu Đức khoan thai tới muộn.

Khi nhìn đến vợ và con trai bị người ta đánh giống như con gà sắp chết, ông ta gần như có thể nổi trận lôi đình bất cứ lúc nào và khuôn mặt càng u ám đến mức có thể tích nước.

“Còn không mau kéo người ra nữa.”

Lúc này, mọi người vây xem mới giống như hồi thần lại, mọi người sôi nổi tiến lên đi kéo người ra

Tốc độ kéo người chậm chạp giống như chuyển động chậm.

Triệu Hương Mai bị kéo ra còn đạp một cái cuối cùng vào hai chân của Tiền Hồng Anh nữa.