Chương 2: Chuyện yêu thầm của học sinh ba tốt

Edit: Peachh

Beta: Khang Vy

Thế cô tốn hết sức trèo tường để làm gì chứ?!

Tuần Mặc vừa định cãi lại, bỗng nghĩ tới tính tình của đại ca trường học, lời đến bên miệng lại nuốt ngược trở về.

Tuần Mặc và Trình Đồ Nam không quá thân thiết, cô chỉ nghe từ trong miệng người khác nói về chiến tích vĩ đại của vị đại ca này, chính bản thân trước nay cũng không tiếp xúc nhiều, cũng hoàn toàn không biết rốt cuộc Trình Đồ Nam là dạng người nào.

Nếu cô khăng khăng không cho, liệu cậu có đánh cô tại đây không?

Tuần Mặc nhìn quanh bốn phía, yên tĩnh không người, gần nhất là phố ăn vặt nhưng cũng cách đây một khoảng, nếu Trình Đồ Nam muốn chỉnh cô tại đây, căn bản không cần tốn nhiều sức.

Nhưng dường như tâm tình của vị đại ca này không tồi, cũng không động thủ cưỡng đoạt, chờ cô ngoan ngoãn lấy ra.

Tuần Mặc có một khuyết điểm, từ nhỏ đến lớn khiến cô gặp không ít phiền toái.

Chính là cô thật sự rất dễ nói chuyện.

Tính cách của cô luôn mềm mại, hiền lành, phàm là người khác thỉnh cầu gì, thì nhất định cô sẽ tự rước phần khổ về mình.

Huống hồ, hiện giờ Trình Đồ Nam đứng trước mặt cô còn có khả năng chấm dứt cái mạng nhỏ này bất cứ lúc nào.

Tuần Mặc cẩn thận cân nhắc lợi và hại, vẫn cảm thấy bảo toàn tính mạng quan trọng hơn.

Cô lấy chiếc vé vào cửa đã bị niết mềm từ trong túi đưa ra, kìm lòng không đậu mà sờ một góc tấm vé, không nói một lời đưa cho Trình Đồ Nam.

Trình Đồ Nam nhận lấy tấm vé, tâm tình rất tốt xoa đầu thiếu nữ: “Cảm ơn, lần tới sẽ mời cậu ăn một bữa.”

Tuần Mặc không tiếp lời, nhìn bóng dáng Trình Đồ Nam đi xa dần, ở tại chỗ hít một hơi thật sâu trấn an cảm xúc, cảm thấy lần chuyện tốt bị phá hỏng này không thể hiểu được.

Còn có chút ấm ức.

Cô vất vả lắm mới xin được vé từ Giang Tử Y, còn trốn tiết tự học, trèo tường, lấy hết can đảm mới làm việc này.

Còn sắp được gặp Tạ Trạch —

Kết quả là bị Trình Đồ Nam ngáng đường, một dao khiến cho kế hoạch thất bại.

Trong lòng Tuần Mặc rầu rĩ, không thể nói tới, chính là cảm thấy nghẹn muốn chết, không thoải mái.

Cô đứng yên một lúc lâu, bên cạnh là khối đá nhỏ, quyết định dựa vào năng lực bản thân, lại quay trở về.

Bên kia, tuy rằng Trình Đồ Nam da mặt dày cướp lấy vé của Tuần Mặc, đi được hai bước, qua đường lớn lại cảm thấy mình có chút xấu tính.

Cô gái nhỏ người ta trăm cay ngàn đắng tìm cách trèo ra khỏi tường, kết quả lại phải tự mình quay về.

Đúng là hơi quá đáng.

Trình Đồ Nam tự ý thức mà quay đầu lại, muốn nhìn qua phản ứng của Tuần Mặc.

Cô gái nhỏ đứng ở ven đường cúi đầu đá đá chân, không thấy rõ biểu cảm, nhưng cảm giác rất khổ sở.

Một lát sau, cô xoa vành mắt, thoạt nhìn giống như muốn khóc.

Trong lòng Trình Đồ Nam đột nhiên lộp bộp một tiếng.

Tuy rằng cậu tự nhận mình không phải người tốt, nhưng từ trước tới nay chưa từng bắt nạt cô gái nhỏ nào đến mức khóc cả.

Kỳ thật từ góc độ Trình Đồ Nam, nhìn không rõ rốt cuộc cô có khóc không, chỉ có thể nhìn thấy cô hơi xoa nhẹ đôi mắt, tiếp theo lại xoay người, chân tay vụng về mà trèo tường.

Không ngoài ý muốn, trèo lên lại rơi xuống dưới.

Trình Đồ Nam không biết vì sao, đột nhiên có chút không đành lòng.

Cậu bỗng nhớ tới lời đồn đãi không đáng tin cậy kia, cụp mắt nhét tấm vé vào túi, băng qua đường cái trở về.

“Học trò ngoan, cần giúp đỡ không?”

Lúc này Tuần Mặc rất vất vả mới đặt cánh tay lên đầu tường, nghĩ thầm không ngừng nỗ lực chắc chắn sẽ thành công, ai biết vị đại ca này đột nhiên quay lại khiến cô sợ hãi hét một tiếng, theo bản năng thu cánh tay lại, trực tiếp từ trên tường vây rơi xuống dưới – –

Lao vào l*иg ngực của vị đại ca nào đó.

Trình Đồ Nam bị cô rơi vào trong ngực theo quán tính lùi về sau một bước, hai người cùng nhau ngã xuống bên vụn đá dưới đất.

Trình Đồ Nam: “…”

Tuần Mặc: “…”

Nếu có người nhìn thấy thì thông báo cô đã chết rồi.

Tuần Mặc phục hồi lại tinh thần, vội vã bò ra khỏi người Trình Đồ Nam, cúi đầu liều mạng xin lỗi: “Thành thật xin lỗi thành thật xin lỗi, tôi, tôi thật sự không phải cố ý….”

Trình Đồ Nam phủi lòng bàn tay, duỗi hai ngón tay, nắm cằm cô, nghiêm túc nhìn mặt cô.

Đôi mắt cô gái nhỏ quả thực phiếm hồng, nói không rõ là vừa rồi khóc hay do hiện giờ bị dọa.

Cậu cũng đâu đáng sợ như vậy.

Trình Đồ Nam thả nhẹ giọng nói: “Cậu không sao đấy chứ?”

Tuần Mặc liều mạng lắc đầu, sợ rằng giây tiếp theo vị đại ca này từ nhéo cằm cô chuyển tay xuống cổ.

“Cậu vừa mới khóc à?”

Tuần Mặc ngẩn người, tiếp theo chần chừ lắc đầu.

Trình Đồ Nam nhíu mày, tăng thêm giọng điệu: “Nói thật.”

Tuần Mặc thật sự không khóc.

Tuy cô cảm thấy uất ức, nhưng dù sao cũng không vì chút chuyện này mà khóc, như vậy cũng quá yếu ớt rồi.

Nhưng hiển nhiên đối với câu trả lời này vị đại ca không thực sự vừa lòng.

Khóc cũng không được, không khóc cũng không được.

Vị đại ca này thật quá khó hầu hạ mà.

Trình Đồ Nam thấy cô không phản ứng, từ trong túi lấy tấm vé ra trả lại: “Được rồi, trả cậu này, đừng khóc nữa.”

“Một tấm vé, một chỗ ngồi, cậu ngồi xem, tôi ngồi xổm bên cạnh cậu xem, như vậy được không?”

Tuần Mặc chớp chớp mắt, không tiếp lời.

Cô cảm thấy bản thân có khả năng bị ngã làm cho choáng váng, hoặc là vị đại ca bị cô làm ngã mà choáng váng, sao đột nhiên lại dễ nói chuyện như vậy.

Trình Đồ Nam nhìn cô hai giây, trực tiếp nhét phiếu vào trong túi cô, đứng dậy phủi bụi trên quần, lại duỗi tay kéo cô gái nhỏ ngồi quỳ trên mặt đất lên.

“Đi thôi, tới cùng cậu xem tiệc tối.”

*

Chờ hai người lăn lộn nửa ngày trời, lúc đi vào, tiệc tối chào đón học sinh mới đã qua nửa giờ.

Cửa kiểm soát vé dĩ nhiên cũng đã sớm lưu đi vào xem biểu diễn, không còn ai quản vé hay không nữa.

Hội trường không tính là quá lớn, đại khái có thể chứa đủ một niên khóa, phía trước là vị trí ngồi của khối 10, đằng sau là khối 11 và 12 thưa thớt, xem ra vé cũng không phát hết.

Tuần Mặc khom lưng đi vào, như cũ theo quy củ mà dựa vào vị trí chỉ định ghi trên tấm vé ngồi xuống, vừa định tiếp đón Trình Đồ Nam, vị đại ca đã hợp tình hợp lý không một chút áy náy mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tuần Mặc.

Được lắm, không hổ là đại ca, căn bản không cần cô phải nhọc lòng.

Tuần Mặc xé cuống vé, làm xong, coi như chính mình đã qua bàn kiểm vé, tiếp theo đặt tay trên đầu gối nghiêm túc thưởng thức màn biểu diễn.

Hiện giờ, tiết mục biểu diễn trên sân khấu là múa đơn.

Tuần Mặc biết người đang múa, uỷ viên nghệ thuật của lớp 5, nghe nói đã học ba lê tám năm rồi, khí chất vô cùng tốt, cử chỉ đi đường giống như thiên nga nhỏ ưu nhã vậy.

Tuần Mặc bị vẻ xinh đẹp như tiên của cô ấy làm cho kinh diễm không thôi, dư quang lại thoáng nhìn qua Trình Đồ Nam đang ngả người ra sau, từ trong túi cầm di động ra chơi.

Nhìn vẫn là mẫu mới nhất, vị đại ca này quả nhiên là người có tiền.

Động tác nghịch điện thoại này đến nỗi Tuần Mặc vô tình quên mất thân phận đại ca trường học của cậu, thuận miệng hỏi một câu: “Cậu không xem biểu diễn à?”

Trình Đồ Nam không thèm ngẩng đầu: “Mấy loại ca hát nhảy múa này nhàm chán nhất.”

“Vậy trước đó cậu muốn tấm vé vì…”

Trình Đồ Nam ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Tuần Mặc lập tức ý thức được chính mình lỡ lời, nháy mắt im lặng lại, quay đầu lại, làm bộ tiếp tục hết sức chuyên chú mà xem biểu diễn.

Một lát sau, cô nghe được tiếng cười khẽ của Trình Đồ Nam.

“Bạn học nhỏ, nghe lời, đừng hỏi nhiều như vậy.”

Giọng nói của Trình Đồ Nam tùy ý, còn mang theo tiếng cười, nhưng Tuần Mặc lại theo bản năng mà rùng mình một cái.

Đây xem như là lời uy hϊếp của đại ca trường học à?

Tiệc tối chào mừng học sinh mới theo kế hoạch có sẵn, thời gian không quá dài, chỉ mất một tiếng rưỡi, vì theo kịp tiến độ, thời hạn mỗi tiết mục không nhiều lắm.

Bạn học thiên nga trắng lớp 5 nhảy một lát rồi khom lưng cúi chào kết thúc tiết mục, trong sân, tiếng vỗ tay vang ầm lên như sấm, Trình Đồ Nam cất điện thoại, giương mắt nhìn về phía sân khấu.

Không ngoài dự kiến của cậu, người chủ trì bước ra giới thiệu chương trình.

Hôm nay Giang Tử Y thật sự rất xinh đẹp.

Cô ấy mặc một chiếc váy màu trắng chỉ dài qua đầu gối, để lộ bắp chân thon thả, tóc để xõa xuống, tựa hồ còn trang điểm nhẹ một chút.

Trình Đồ Nam còn chưa kịp cẩn thận thưởng thức, đột nhiên cảm giác chỗ ngồi bên người hơi động, cậu thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Tuần Mặc bên cạnh.

Cơ thể của cô gái xe dịch về phía trước một cách rõ ràng, cô chỉ ngồi được một phần tư chiếc ghế.

Thấy ghế phía trước không có ai, cô dứt khoát đặt tay lên, ghé vào phía trước lưng ghế phía trước, nhìn trên đài, trong mắt lấp lánh sáng lên.

Có vẻ hơi đỏ mặt.

Trạng thái này khá quen mắt, cậu thấy các bạn nữ trong lớp theo đuổi ngôi sao đều như thế này.

Hình ảnh cô gái nhỏ đang cầm tấm ảnh của thần tượng của mình, rồi biểu cảm che mặt lại và hình ảnh Tuần Mặc bây giờ giống nhau như đúc.

Trình Đồ Nam một lần nữa nhìn về phía sân khấu, hơi hơi nhíu mày, bỗng nhiên ánh mắt rơi trên người Tạ Trạch đang đứng bên cạnh Giang Tử Y.

Hôm nay Tạ Trạch mặc đồng phục học sinh, đeo thêm chiếc cà vạt màu đen, thiếu niên 17 tuổi, khí chất thành thục rõ ràng không thuộc về lứa tuổi của mình.

Trong lòng Trình Đồ Nam vô cớ mà có một suy đoán.

Quả nhiên, sau mỗi tiết mục biểu diễn kết thúc, người chủ trì đi lên giới thiệu tiết mục tiếp theo, Tuần Mặc sẽ lặp lại động tác vừa rồi lần nữa.

Quá rõ ràng, ngay cả kẻ ngốc cũng nhìn ra được.

Sự hứng thú của Trình Đồ Nam đối với Giang Tử Y đột nhiên giảm đi, ôm vai nhìn bên cạnh Tuần Mặc rốt cuộc có thể lăn lộn vài lần.

Không ngờ cô lại có tâm trạng tốt như vậy, cho đến lần cuối cùng người chủ trì nói kết thúc, cô vẫn như cũ ghé trên lưng ghế phía trước, nụ cười trên mặt càng ngày càng xán lạn.

Trong lòng Trình Đồ Nam không hiểu sao mà nghẹn muốn chết.

Này không phải khá tốt sao.

Dáng vẻ sợ hãi khi nhìn thấy cậu đâu còn.

Cậu đáng sợ như vậy sao?

Chờ đến tiệc tối mừng người mới hoàn toàn kết thúc, hội trường sáng lên ánh đèn, người chủ trì dẫn dắt toàn thể bạn diễn khom lưng cúi đầu chào kết thúc.

Tuần Mặc thở dài, vùi đầu vào khuỷu tay, còn có chút chưa đã thèm.

Sao cô lại không nghĩ tới mang trộm di động tới đây, như vậy có thể chụp được vài tấm ảnh của Tạ Trạch rồi.

Ngay khi đang định thở dài lần thứ ba thì cái đầu nhỏ của cô đột nhiên bị sờ soạng một chút.

“Đi thôi, anh Trình mang em đi ăn khuya.”

Tuần Mặc mờ mịt ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt của Trình Đồ Nam.

Thời gian kết thúc tiệc tối mừng học sinh mới là 9 giờ, còn nửa giờ nữa mới kết thúc buổi tự học buổi tối, cô lắc đầu nói: “Tôi phải về học tiết tự học…”

Trình Đồ Nam chống đỡ một bên lưng ghế, từ trên cao nhìn xuống cô: “Nhưng tôi muốn cùng cậu tâm sự .”

Tuần Mặc co rụt người, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng: “Nói, nói chuyện gì?”

Trình Đồ Nam hơi cụp mắt, xoa nhẹ lên cái đầu nhỏ nhắn của cô rồi nói với giọng điệu không tính là uy hϊếp.

“Tới tâm sự chuyện học sinh ba tốt của chúng ta, vậy mà lại yêu thầm Uỷ viên học tập Tạ Trạch.”