Chương 20: Tớ sẽ vĩnh viễn đứng về phía cậu!

Editor: Peachh

Beta: Khang Vy

Tuần Mặc giơ nĩa lên, nhìn miếng bánh kem nhỏ màu vàng đào trên bàn, vẻ mặt có hơi rối rắm.

Trình Đồ Nam lấy vở bài tập từ trong cặp ra, nghiêng đầu nhìn về phía Tuần Mặc đang chậm chạp không nhúc nhích nhìn bánh kem: “Mau ăn đi. Nếu không ăn một lát nữa sẽ vào giờ tự học đó.”

Tuần Mặc cẩn thận mà quét qua ghế trống trên bàn trước, hỏi: “Ừm, nếu ăn cái này, không phải Giang Tử Y sẽ không có sao?”

Trình Đồ Nam xoay cây bút trên tay, trả lời như một lẽ đương nhiên, “Đúng vậy. Vốn dĩ miếng bánh này là cho cậu.”

Tuần Mặc ngẩn ra một giây, giọng điệu khó tin: “Cậu không định theo đuổi cậu ấy nữa à?”

Chẳng lẽ con trai các cậu đều sớm ba chiều bốn đứng núi này trông núi nọ không có nguyên tắc như vậy sao!

Cô không biết tại sao mình có chút bất lực, nghiêng đầu tiếp tục tìm cách bao biện cho Giang Tử Y: “Có lẽ ngày hôm qua cậu ấy bị chán ăn hoặc chỉ là ăn quá no rồi, cậu không nên vì thế mà từ bỏ…”

Trình Đồ Nam trầm mặc hai giây, bỗng nhiên cười một tiếng.

Cậu tựa lưng vào ghế ngồi, biểu cảm tùy ý lại lười biếng mở miệng: “Cậu thật sự không biết, Giang Tử Y đưa miếng bánh kem đó cho cậu là có ý gì sao?”

Tuần Mặc lắc đầu: “Chỉ là cậu ấy không muốn ăn thôi mà…”

Trình Đồ Nam không tỏ ý kiến, xoay bút hai lần rồi tiếp lời Tuần Mặc nói: “Đúng vậy, cho nên cô ấy không muốn ăn, sao tớ phải đưa nữa làm gì?”

Cậu duỗi tay xoa đầu Tuần Mặc, “Đừng nghĩ nhiều như vậy, ăn đi.”

Nếu Giang Tử Y thực sự không thích, cô ấy có thể từ chối những gì mà Tuần Mặc đưa cho cô ấy mấy lần trước đó.

Nhưng cô ấy lại không làm thế.

Cô ấy rất tự nhiên hưởng thụ bánh kem hơn một tháng, sau đó mới cảm thấy chán ăn, thay vì giao nó những người khác lại tặng ngược cho Tuần Mặc.

Cho nên, cô ấy nghĩ cái gì?

Trình Đồ Nam híp mắt một cái, trong lòng miễn cưỡng có một vài suy đoán tiêu cực vô căn cứ, chỉ nghĩ ra một cái cớ hời hợt có thể thuyết phục chính mình.

Cho dù người đứng sau chiếc bánh là ai, Giang Tử Y cũng không thực sự quan tâm.

Cô ấy muốn hưởng thụ thì hưởng thụ, khi không muốn ăn thì lập tức vứt đi như giày rách.

Nói trắng ra là, cô ấy không quý trọng, cũng không quan tâm.

Với điều kiện của Giang Tử Y mà nói, cô ấy đã quá quen với thiện ý của người khác, Trình Đồ Nam không phải là người đầu tiên đưa bánh kem cho cô ấy, cũng không phải là người cuối cùng.

Cô ấy đã quá quen với việc đó, cho nên xem việc hưởng thụ là đương nhiên.

Trình Đồ Nam lờ mờ cảm thấy, có lẽ trong lòng Giang Tử Y đã có tám phần suy đoán bánh kem này do là ai đưa.

Nhưng nó không quan trọng với cô ấy, nhiều nhất nó chỉ là một nét bút dệt hoa trên tấm vải gấm trong cuộc đời lộng lẫy rực rỡ của cô ấy, cuối cùng chẳng là gì cả.

Là ai tặng cũng không quan trọng cả.

Cô ấy chỉ cần tự mình hưởng thụ là đủ rồi.

Không biết vì sao, Trình Đồ Nam chợt nhớ tới con đường trải đầy lá rụng màu vàng nâu của cây ngô đồng, có một cô gái nhỏ nói với cậu: “Trước nay chưa có ai thích tớ cả.”

Ở mọi góc độ, cô và Giang Tử Y thực sự rất khác biệt một trời một vực.

Tuần Mặc là người rất thú vị.

Nếu bạn cho cô một điểm tốt, cô sẽ tràn ngập sợ hãi, nếu bạn đào ra một điểm khác cho cô, cô sẽ tức khắc nhảy dựng lên, hận không thể lấy hết những điều tốt đẹp trong lòng ra trả lại cho bạn.

Vì vậy, Trình Đồ Nam mới không nhịn được mà đối xử tốt hơn với cô từng chút một.

Cậu tính rằng cậu không làm bất cứ điều gì đặc biệt có ý nghĩa cả, nhưng sự tin tưởng của Tuần Mặc đối với cậu đã lên một tầm cao đáng kể.

Điều này khiến cậu có chút giật mình.

Bởi vì dễ dàng tin tưởng người khác, thật ra cũng không phải là một thói quen tốt.

Đặc biệt là đối với các cô gái, nếu một khi rơi vào bẫy tình yêu, rất dễ dàng moi tim moi phổi trao cho người ta sau đó mới phát hiện bị tra nam lừa dối tình cảm, không gượng dậy nổi lấy nước mắt rửa mặt.

Trình Đồ Nam nhìn Tuần Mặc đang cẩn thận dùng nĩa chọc một miếng bánh kem nhỏ màu vàng đào, trong lòng cảm thấy có thứ gì đó rất mềm mại đang ào ạt chảy ra bên ngoài.

Trong phòng học lúc này không có nhiều người, tia nắng ban mai ngoài cửa sổ chiếu vào trên người Tuần Mặc, mái tóc đen của cô hơi ánh lên một tia sáng vàng ấm áp.

Cậu bỗng nhiên có một loại xúc động không thể hiểu được.

Cậu không thực sự muốn giao cô vào tay Tạ Trạch.

Em gái Tuần Mặc của cậu.

Cô bé đáng yêu của cậu.

Trình Đồ Nam nhìn sườn mặt của cô, có chút xuất thần mà lẩm bẩm lầu bầu nói: “Cậu không nên bị người khác lừa đi mất..”

**

Vào tối thứ năm của tuần đầu tiên sau kỳ kiểm tra hàng tháng là buổi họp phụ huynh, các phòng học sẽ được trưng dụng, học sinh sẽ đến thư viện tự học.

Tuy nhiên thư viện chung của toàn trường đương nhiên không được quản lý chặt chẽ, thường thì lúc này ai cũng chơi theo cách riêng của mình, trừ một số ít học sinh giỏi vẫn học trong phòng học, phần lớn mọi người đều tranh thủ thời gian họp phụ huynh học sinh đi ra ngoài vẫy vùng.

Làm học sinh bất lương đứng đầu, Trình Đồ Nam đương nhiên lên kế hoạch làm như vậy.

Nhưng điều khác biệt là lần này, cậu quyết định bắt cóc Tuần Mặc, một học sinh ngoan ngoãn học tập ở thư viện.

Thế giới rộng lớn như vậy, phải đưa cô đi xem.

Buổi tối họp phụ huynh bắt đầu từ 6 giờ, nghĩa là sau tiết học cuối cùng, về cơ bản giống như trực tiếp rời đi.

Điều này trực tiếp dẫn đến việc khi chuông vào học cuối cùng vang lên một phút, đại ca Trình bắt đầu đứng ngồi không yên.

Cậu ngẫm nghĩ, quyết định dùng một loại phương thức không rõ ràng để đi sâu vào đề tài này.

Trình Đồ Nam ghé sát vào Tuần Mặc một chút, thừa dịp giáo viên Toán học Khúc Quyên xoay người viết bảng đen, đè thấp giọng nói hỏi: “Hôm nay nhà cậu ai tới họp phụ huynh thế?”

Tuần Mặc thở dài: “Ba tớ.”

“Vậy ba cậu có quản cậu nghiêm ngặt không?”

“Vô cùng nghiêm khắc.”

“Vậy cậu có muốn tính toán phản nghịch một lần không, ở dưới mí mắt ba cậu mà trốn ra ngoài chơi ấy?”

Tuần Mặc không có gì biểu cảm quay đầu liếc Trình Đồ Nam một cái.

Trong hai ngã rẽ giữa việc bị đánh chết bởi đại ca và ba ruột của mình, cô vẫn chọn Trình Đồ Nam, vì cậu tương đối dễ nói chuyện.

“Sẽ không đâu.”

Trình Đồ Nam cảm thấy hôm nay thật sự không thể nói chuyện phiếm.

Cậu quay đầu muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện trạng thái hôm nay của Tuần Mặc có chút không đúng lắm.

Một góc cuốn sách giáo khoa, Tuần Mặc cuốn đi cuốn lại, trông có vẻ căng thẳng và lo âu.

Như thể đang lo lắng về điều gì sắp tới, giống như ngày tận thế sắp xảy ra.

Trình Đồ Nam khẽ nhíu mày, lại thấy Tuần Mặc thở dài, hơi cúi người xuống, giọng nói nghe có vẻ quá áp lực, “Tớ phải để mắt tới cuộc họp phụ huynh học sinh.”

“Ba tớ… ông ấy chắc chắn sẽ hỏi danh sách lựa chọn khóa học của tớ.”

Điều gì nên đến luôn phải đến.

Cô đã đưa ra quyết định của riêng mình và phải tự mình đối mặt với nó.

Mặc dù Tuần Mặc đã tính toán trước như vậy, Trình Đồ Nam vẫn kiên trì cho rằng ngay cả khi ba cậu muốn đọc danh sách lựa chọn khóa học thì cũng phải đến gặp giáo viên một cách riêng tư sau khi cuộc họp phụ huynh kết thúc.

Cho nên, lúc sau cậu vẫn bướng bỉnh đưa Tuần Mặc nhảy qua tường đi ra ngoài ăn bữa tối cuối cùng, sau đó đến gần tám giờ mới chậm rãi quay lại trường học.

Phòng học của bọn họ là phòng cuối cùng trên tầng này, cửa sau cạnh cầu thang, rất dễ nghe lén.

Tuần Mặc ló cái đầu nhỏ ra khỏi hành lang rồi cẩn thận nhìn vào lớp của mình từ cánh cửa sau đang mở.

Cuộc họp phụ huynh vẫn chưa kết thúc, lúc này Từ Ngang vẫn còn đang phát biểu, nghe có vẻ giống như lời nhận xét cuối cùng.

Tuần Mặc liếc nhìn về phía chỗ ngồi của mình, Tuần Lập đang ngồi thẳng lưng ở đó mà ghế bên cạnh trống không.

Tuần Mặc nhỏ giọng hỏi Trình Đồ Nam: “Ba mẹ cậu không tới sao?”

Trình Đồ Nam “Ừm” một tiếng, có vẻ không muốn trả lời câu hỏi này, cậu ngắn gọn đáp: “Ông ấy không rảnh.”

Tuần Mặc hơi ngẩn người.

Ông ấy không rảnh.

Không phải bọn họ không rảnh.

Tuy cô không biết hoàn cảnh gia đình của Trình Đồ Nam như thế nào, nhưng cô vẫn thông minh lựa chọn cách im lặng không hỏi thêm và chuyển sự chú ý trở lại với ba mình, Tuần Lập.

Đúng như cô dự đoán, Từ Ngang chỉ đưa ra nhận xét cuối cùng, không quá vài phút thì tan. Khoảng 2/3 phụ huynh của các học sinh trong lớp đều đã rời đi.

Trình Đồ Nam và Tuần Mặc giống như hai vị thần giữ cửa bên cạnh hành lang, đợi phụ huynh đi khỏi mới dám lặng lẽ di chuyển ra cửa sau của lớp học.

Cô nhanh chóng nghe thấy giọng nói của Tuần Lập: “Tôi không đồng ý với việc con bé không chọn môn Vật lý.”

Từ Ngang nhìn xuống danh sách lựa chọn khóa học.

Thành thật mà nói, anh cảm thấy với thành tích của Tuần Mặc thực sự có thể chọn bất cứ môn gì, nhưng Hóa học, Địa lý và Lịch sử của cô đều được xếp hạng nhất toàn khối, rõ ràng đó là ba môn mà cô giỏi nhất.

Mặc dù môn Vật lý mà ba của cô kiên trì nói lần này không tệ, nhưng những đề thi trước đây của cô luôn ở mức bình thường, khó có thể thuyết phục.

Từ Ngang định khuyên bảo Tuần Lập.

Còn chưa kịp nói chuyện, Tuần Lập đã dứt khoát xua tay: “Thầy Từ, tôi biết thầy muốn nói gì, thầy không cần thuyết phục tôi, đi gọi Tuần Mặc tới đây giúp tôi, tôi muốn hỏi con bé, không có sự cho phép của tôi, con bé dựa vào đâu mà tự quyết định?”

Giọng điệu của Tuần Lập không quá gay gắt, so với lúc ở nhà giáo huấn cô, quả thực vẫn gọi là nho nhã lễ độ.

Nhưng Tuần Mặc, người đang đứng ở cửa sau lại giống như nghe thấy chuyện gì kỳ lạ, cơ thể vô thức run rẩy.

“Con bé dựa vào đâu mà tự quyết định ư?”

Bằng tính cách độc lập của một người bình thường, không được sao?

Tuần Mặc chỉ cảm thấy trong lòng có rất nhiều cảm xúc trào lên, giống như có người siết chặt trái tim cô, dùng sức xoắn mạnh, tất cả những ấm ức, phẫn nộ, khổ sở và không thể tin nổi toàn bộ thay nhau ập tới, hoá thành nước mắt rơi xuống.

Cô lùi lại hai bước, nhắm mắt rồi chạy lên cầu thang mà không quay đầu nhìn lại.

Trình Đồ Nam vẫn luôn ôm vai đứng ở bên cạnh, nhất thời không kịp phản ứng, bị cô đυ.ng vào bả vai sau đó lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã.

Cậu nhanh chóng nhìn về phía hành lang, cắn chặt răng, không hề nghĩ ngợi lập tức đuổi theo.

Tuần Mặc không biết phải đi đâu.

Nhưng khi phản ứng lại, cô đã dùng chìa khóa mở cửa sân thượng, ngồi xổm ở gian nhà tối trên đó, vùi mặt vào đầu gối.

Cô không hề khóc.

Cô chỉ cảm thấy trái tim vô cùng lạnh lẽo.

Cô được ba mẹ sinh ra, vì thế nên cô phải trao tặng cuộc đời mình như một phần thưởng để đền đáp công ơn sinh thành của họ sao?

Tuần Mặc không hiểu.

Làm con của ba mẹ, cho nên không được độc lập và tự có suy nghĩ riêng sao?

Tương lai cũng sẽ như vậy sao?

Chuyện học hành, công việc, tình yêu, hôn nhân và thậm chí cả tương lai vô hạn của cô đều phải được tiến hành dưới sự điều khiển của ba cô, như thể cả cuộc đời của cô nên bị ông ấy dùng gông cùm xiềng xích giam cầm trong một căn phòng kín gió không kẽ hở, đúng không?

Tuần Mặc rơi vào cảm giác hoang mang tột độ.

“Kẽo kẹt” một tiếng, cánh cửa sắt gần như mục nát của sân thượng được đẩy ra.

Cô không cần ngẩng đầu cũng biết là ai tới.

Trình Đồ Nam cũng không chê dơ, trực tiếp ngồi xuống chỗ Tuần Mặc đang ngồi một cách thoải mái hào phóng.

Cậu vỗ nhẹ vào lưng Tuần Mặc, không nói lời nào, chỉ cố hết sức an ủi cô bằng cách này.

Khá lâu sau, cậu nghe thấy giọng nói của Tuần Mặc.

“Tớ không phải là người sao?”

“Tớ không xứng có suy nghĩ cho riêng mình sao?”

“Tại sao mọi người… đều nghĩ rằng tớ chỉ có thể làm theo suy nghĩ của ba tớ mới làm được?”

“Tại sao không ai… nguyện ý tin tưởng tớ chứ?”

Giọng cô gái nhỏ thút tha thút thít, có chút nức nở, nhưng càng giống với sự hoang mang và phẫn nộ đến khó tin.

Tay Trình Đồ Nam dừng lại, ngay sau đó đưa lên trên, xoa cái đầu tròn nhỏ của cô, giọng nói hết sức dịu dàng.

“Có mà.”

“Không phải vẫn còn có anh trai Trình của em sao.”

“Tớ sẽ mãi mãi đứng về phía cậu.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Trình Đồ Nam cậu nhìn xem rốt cuộc là ai gạt ai, rõ ràng là cuối cùng cậu đưa cô bé đáng yêu đơn thuần nhà người ta chạy mất mà!!!