Chương 4: Lao động giá rẻ chỉ xứng đáng ăn bánh rán thêm topping

Edit: Peachh

Beta: Khang Vy

Có lẽ do hôm nay đã trải qua một buổi tối kinh thiên động địa ăn cơm với đại ca, sau khi trở về Tuần Mặc có một giấc mơ.

Nội dung của giấc mơ này khá kỳ diệu.

Cô mơ thấy Tạ Trạch, Trình Đồ Nam và cô cùng nhau đứng ở quán lẩu Oden để chọn đồ nhúng.

Một bên Trình Đồ Nam chọn lẩu Oden, một bên lặp lại câu hỏi buổi tối nay: “Có thể ăn cay không?”

Cô vẫn như cũ thành thật trả lời: “Không cay quá là được.”

“Cá viên?”

“Không thích mùi cá.”

“Gân bò thì sao.”

“Không quá thích.”

Tạ Trạch nghiêng đầu nhìn cô một cái lộ ra ý cười trào phúng, duỗi tay vỗ bả vai Trình Đồ Nam: “Không sao, Giang Tử Y không kén ăn, lần sau dẫn cô ấy tới là được.”

Trình Đồ Nam “Ừm” một tiếng rồi duỗi tay cầm lấy ly giấy lẩu Oden, hơi cúi đầu, vẻ mặt vô cảm nhìn về phía Tuần Mặc nói: “Cậu là đồ vô dụng.”

Nói xong, túm cổ cô và ném ra xa mười mét.

Nói cũng kỳ quái, Tuần Mặc ở trong mơ cũng không sợ hãi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ bay lơ lửng trên không trung.

Kén ăn hóa ra sẽ chết thật.

Trước khi cô có thể rơi xuống đất dọc theo hình parabol xinh đẹp, giây tiếp theo, đồng hồ báo thức ở đầu giường vang lên.

Tuần Mặc trong mơ sợ hãi quá mức, không chút suy nghĩ mà gõ đồng hồ báo thức, mê man lăn lộn, chuẩn bị ngủ thêm năm phút nữa mới có thể thoải mái quên đi giấc mộng vừa rồi.

Năm phút cuối cùng cũng trôi qua, Tuần Mặc nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức.

Trong chốc lát, đôi mắt ngái ngủ mở to ngay lập tức.

Một điều gì đó còn đáng sợ hơn giấc mơ vừa rồi đã xảy ra.

Bây giờ là bảy giờ.

Buổi tự học sớm của cô bắt đầu lúc 7:20.

Hôm nay vẫn là ngày khai giảng chính thức đầu tiên.

*

Tuần Mặc mang cặp sách, vừa cắn dây chun vừa chạy ra ngoài, gãi gãi đầu tóc rồi vội vàng buộc tóc đuôi ngựa.

May mắn thay, nhà cô cách trường học không xa, cô cũng có thói quen sắp xếp mọi thứ từ tối hôm trước, mong là miễn cưỡng còn kịp.

Cô giữ chiếc giày phía trên bằng một tay, tay kia vặn khóa cửa, nhảy ngay tại chỗ và mang giày vào, đang định rẽ vào một góc và bắt đầu chạy nước rút 800 mét thì đột nhiên có một chiếc xe đạp ngay trong tầm mắt cô xuất hiện.

Màu xanh đen, trông hơi quen mắt.

Tuy nhiên, lúc này đối với việc quen mắt hay không quen mắt cũng không phải là vấn đề quan trọng, cô sẽ mở miệng nhờ chủ đạp xe nhường chỗ cho mình, ngẩng đầu lên vừa hay đối diện với ánh mắt của Trình Đồ Nam.

Tuần Mặc: “…”

Chuyện gì đang diễn ra vậy.

Đại ca trường học chào đón cô ở cửa nhà ngay ngày đầu tiên khai giảng.

Đáng để cô kiêu ngạo lắm rồi đấy!

Nhưng nỗi sợ hãi kéo dài trong giấc mơ vẫn khiến cô phải quay lại, “Có, có việc gì sao?”

Trình Đồ Nam gật đầu: “Có việc.”

Tuần Mặc không muốn đến trễ ngày khai giảng đầu tiên, cô cúi đầu, giày cọ trên mặt đất, nhỏ giọng mở miệng: “Có việc gì lát nói được không, tôi phải đến trường, sẽ không kịp mất.”

Trình Đồ Nam nghe vậy thì nhíu mày, vừa định nói gì, giây tiếp theo Tuần Mặc đã ngẩng đầu nhìn ánh mắt cậu rồi lập tức sửa lại lời.

“Vậy thì… không có việc gì, nói nhanh lên là được.”

Trong mơ cô không cảm nhận được, nhưng khi trở về thực tại, nó thực sự quá đáng sợ.

Theo bản năng, cô đưa tay sờ vào cổ mình, còn may, nó vẫn ở đó.

“Cậu lại đây.”

Tuần Mặc không tình nguyện tiến về phía trước hai bước, Trình Đồ Nam ngồi trên xe đạp, mở cặp sách, lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho cô.

Tuần Mặc đương nhiên sẽ không nghĩ rằng đại ca Trình tặng đồ cho cô.

Cô nhìn thoáng qua chữ “CAKE” trên hộp nhỏ màu trắng, lập tức hiểu ra: “Cho Giang Tử Y?”

Mua từ một thương hiệu đắt tiền và lâu đời trong thành phố, vừa thấy đã biết là tốn không ít tâm tư.

Trình Đồ Nam “Ừm” một tiếng, giọng nói có chút lười biếng và lạnh lùng, giống hệt như những gì Tuần Mặc nghe thấy trong mơ.

Cô phản xạ có điều kiện mà che cổ của chính mình, hai giây sau mới cảm thấy có chút ngốc.

Đại ca ngoài đời trông vẫn rất bình dị gần gũi, dù thế nào đi nữa, cậu cũng là người tự mời mình đi ăn lẩu Oden.

Tuần Mặc nhẹ nhàng thở ra, ước lượng cái hộp rồi gật đầu: “Đã rõ, vậy tôi đi đây.”

“Từ từ.” Trình Đồ Nam gõ vào tay lái, ngăn lại Tuần Mặc đang chuẩn bị chạy bộ, “Lên xe. Cho cậu đi nhờ một đoạn.”

“Hả?” Tuần Mặc ngẩn người, chớp mắt hai cái, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ghế xe đạp của con trai không phải nên dành cho bạn gái sao?”

Nói cách khác, đây là chỗ ngồi đặc biệt của Giang Tử Y sau này, cô không có can đảm để khinh nhờn vị trí thuộc về vợ của đại ca trường học đâu.

“Không cần chú ý nhiều như vậy. Tiền Vũ ngày nào cũng ngồi xe đạp của tôi cả. Lên xe đi.”

Giọng nói của Trình Đồ Nam có chút lười biếng, nhìn Tuần Mặc bằng đôi mắt đào hoa xinh đẹp, cười như không cười, “Nếu cậu không nhanh lên, thật sự sẽ đến muộn đấy.”

*

Ngón trỏ và ngón giữa tay phải của Tuần Mặc giữ lấy hộp bánh, ngón tay còn lại nắm chặt đuôi xe, bắt đầu hối hận về quyết định nửa phút trước của mình.

Mặc dù đi nhờ xe rất nhanh đã đến, với tốc độ này của đại ca có thể đến trường trong vòng hai phút, điều này đã giải quyết thành công vấn đề đến muộn.

Nhưng mà Trình Đồ Nam, cậu lái xe thật sự quá nhanh.

Nếu không phải Tuần Mặc biết, cô còn nghĩ rằng vị đại ca này đang tham gia một cuộc đua xe đạp.

Cô thực lòng nghĩ rằng cậu có thể sẽ giành được vị trí đầu tiên trong cuộc thi nghiệp dư.

Dù sao, cô luôn cảm thấy rằng mình có thể bị văng ra khỏi ghế sau trong bất cứ thời khắc nào mà bay tự do trong không trung.

Cũng may bây giờ người đang ngồi là cô, nếu thật sự để vợ của đại ca ngồi chỗ này, một đoạn tình yêu thanh xuân đẹp đẽ ngây thơ nhất định sẽ tan thành mây khói.

Cách cổng trường học ước chừng khoảng 10 mét, Trình Đồ Nam dừng xe.

“Tới đây thôi, nhiều người lui tới, ảnh hưởng không tốt.”

Tuần Mặc ôm lấy hộp bánh kem, sắc mặt trắng bệch mà từ trên ghế sau bước xuống dưới, vẫn lễ phép khom người: “Cảm ơn.”

Trình Đồ Nam nhìn ngón tay mảnh khảnh của cô gái trước mặt đang ôm hộp bánh kem, ma xui quỷ khiến hỏi câu: “Cậu chưa ăn bữa sáng phải không?”

Tuần Mặc hơi giật mình, đứng thẳng dậy, còn chưa kịp phản ứng lại, chưa kịp đáp lời cậu, Trình Đồ Nam đã lấy một cái túi nilon từ tay cầm xe đạp đưa cho cô, “Cầm lấy.”

Tuần Mặc không duỗi tay nhận.

Bởi vì xuyên qua bao nilon, cô thấy được.

Đó là một cái bánh rán Sơn Đông nhân thập cẩm.

…Thật đúng là bình dân.

“Cầm đi, bỏ bữa sáng không tốt cho sức khỏe. Xem như là thù lao tôi cho cậu.”

Trình Đồ Nam quơ quơ chiếc bánh rán trong tay, giọng nói có chút đắc ý, “Tôi còn đặc biệt thêm hai quả trứng và một miếng thịt xông khói đấy.”

“À, chỉ là có hơi lạnh, cậu ăn tạm đi.”

Tuần Mặc: “…”

Bánh kem mà cậu tặng cho nữ thần là của cửa tiệm đắt giá lâu đời, mà cô chỉ xứng thêm một quả trứng và thịt xông khói thôi sao?!

Quên đi, cô chỉ là người chạy việc vặt, vẫn là đừng đòi hỏi quá cao.

Trình Đồ Nam chào tạm biệt Tuần Mặc, mang xe đạp vào nhà để xe của trường và khóa nó lại, rồi mới sờ sờ dạ dày chính mình.

Chiếc bánh rán Sơn Đông nhân thập cẩm đó có vẻ như Tuần Mặc không thích.

Nhưng vốn là bữa sáng ban đầu của cậu đó.

Cậu ở dưới lầu đợi Tuần Mặc nửa giờ nên quên ăn.

Nhưng không có cách nào cả, cô gái nhỏ vội vàng chạy ra ngoài, thoạt nhìn dáng vẻ giống như ngủ quên không kịp ăn sáng.

Trình Đồ Nam cất chìa khóa xe đạp vào túi, híp mắt nhớ lại dáng vẻ khom lưng vừa lịch sự xin lỗi của cô gái nhỏ.

Đồng phục học sinh của trường bọn họ luôn được làm to hơn một chút. Khi cô vừa khom lưng, Trình Đồ Nam nhận ra rằng dáng người của cô dưới bộ đồng phục còn gầy hơn so với cậu nghĩ.

Đã kén ăn còn không ăn sáng, không có gì lạ.

*

Tuần Mặc đến lớp sớm hơn cô nghĩ, dù sao xe đạp của đại ca cũng nhanh thật.

Cô hoảng hốt nhớ tới hôm nay không cần phải đến sớm như vậy, bởi vì không ít người đã bị gọi đi dự lễ khai giảng, cho nên buổi đầu tự học sớm thường không bị giáo viên ghé thăm.

Cặp sách của Giang Tử Y đã đặt ở chỗ ngồi, người không ở đó, chắc hẳn là sáng sớm cô ấy đã phải đi tập dượt cho lễ khai giảng.

Tuần Mặc thở phào nhẹ nhõm, thấy chung quanh không ai chú ý, cô cẩn thận đặt hộp bánh kem lên bàn Giang Tử Y, mới ngồi xuống bắt đầu ăn bánh rán.

Quả nhiên là lạnh, giống mua nó từ lâu rồi.

Còn bỏ thêm cay, không phải đại ca biết cô không ăn được cay sao?

Tuần Mặc bị cay nên ho khan hai tiếng, lấy ly nước uống một ngụm, khẽ nhíu mày, lại thở dài.

Quả nhiên, đại ca không nhớ kỹ sở thích của cô và những người bình thường khác.

Tuần Mặc bóp chặt cái túi ni lôиɠ ʍυốn vứt cái bánh rán cay lạnh tanh này đi.

Cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng xuống cuối phòng học lấy một nước ấm trở về, tiếp tục ăn bánh rán.

Dù thế nào đi nữa, cũng là một phần tấm lòng của người ta.

Huống hồ, nếu đại ca nhìn thấy nửa chiếc bánh rán còn lại nằm trong thùng rác khi vứt rác…

Tuần Mặc theo bản năng rùng mình một cái, vội vàng gặm hai miếng bánh rán nuốt xuống.

Lúc Giang Tử Y trở lại, nhìn thấy Tuần Mặc vừa ho khan vừa rơi lệ, lại còn đang ăn bánh rán.

Giống cô dâu nhỏ bị ngược đãi ép ăn trấu ở thời cổ đại vậy.

“Có chuyện gì thế Mặc Mặc, có người bắt nạt cậu sao?”

Tuần Mặc giương mắt, lắc đầu, một bên hít sâu giảm bớt vị cay, một bên trả lời: “À, không có việc gì, là tớ quên dặn người ta không cho ớt vào bánh rán.”

Giang Tử Y “Ừm” một tiếng rồi cũng không hỏi nhiều, cô ấy liếc nhìn hộp bánh nhỏ trên bàn lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ôi, đây là cái gì thế?”

Không biết vì sao, Tuần Mặc cảm thấy mặc dù biểu cảm và giọng điệu của cô ấy đều phù hợp.

Nhưng có vẻ hơi cố tình.

Cô còn chưa kịp suy nghĩ, Giang Tử Y đã lôi kéo góc áo cô: “Mặc Mặc, cậu có thấy ai đưa cho tớ không?”

Tuần Mặc cũng ăn hết chiếc bánh rán, vừa uống nước vừa lắc đầu, một hồi lâu mới ghé trên bàn há miệng xua tan vị cay.

“Tớ không biết nữa, lúc tớ đến đã thấy nó ở đây.”

Cô nghĩ ngợi rồi nói thêm một câu, tính làm trợ thủ cho đại ca, “Có lẽ là người thích cậu tặng chăng?”

Tầm mắt Giang Tử Y đảo quanh lớp, cong mắt, cười ngọt ngào: “Nhưng hôm nay không phải sinh nhật của tớ.”

Cô ấy vừa nói, vừa động tay mở hộp bánh.

Trong hộp là một miếng bánh kem dâu tây nhỏ hình tam giác, không to nhưng khá vừa vặn.

Dâu tây đỏ tươi, kem trắng tuyết và bánh bông lan vàng óng là loại bánh thường thấy nhất mà cũng khiến người ta thích nhất.

Tuần Mặc nuốt một ngụm nước miếng.

Giang Tử Y làm như không thấy được biểu cảm của cô, cầm nĩa trong hộp bánh lên bắt đầu: “Ôi, nhìn thật ngon. Tớ phải cảm ơn người đó mới được.”

Tuần Mặc cũng không ghen tỵ, chỉ liếc về phía sau một cái, bắt gặp ánh mắt Trình Đồ Nam đang nhìn về phía này không khỏi kinh ngạc.

Đại ca không có biểu cảm gì, nhưng Tuần Mặc cảm thấy có thể đọc được ba chữ trên mặt cậu.

Làm tốt lắm.

Tuần Mặc cong môi cười khẽ, tay đưa ta sau lưng làm hình chữ V với Trình Đồ Nam, cả người tràn đầy cảm giác sung sướиɠ khi hoàn thành nhiệm vụ.

Haizz, sức lao động giá rẻ như cô thì biết tìm ở đâu chứ, một ly lẩu Oden và một cái bánh rán thêm trứng và thịt xông khói là mua được.

Chỉ là miếng bánh rán này thật sự quá cay, đến bây giờ cô còn thấy cay tới mức tê hết cả răng.

Trình Đồ Nam nhìn động tác tay cô khoảng chừng hai giây, hơi cụp mắt, lấy một cuốn sổ trong ngăn bàn đầy ắp thư từ ngày đầu khai giảng.

Cậu xoay bút, lật qua hai trang rồi viết một hàng chữ.

[Cậu ấy không thể ăn cay.]