Chương 7

Tiếng chuông tan học vang lên, Ngô Cương lao ra khỏi phòng học đầu tiên, đôi mắt lại nhìn về phía cửa lớp 1, thấy Chu Ký cùng mấy bạn nữ khác đi ra từ phòng học.

Cầu thang của lớp 1 và lớp 2 đi chung nhau, bước chân Ngô Cương chậm lại, nhìn các cô ấy đi về phía cầu thang, dường như Chu Ký cố ý tỏ ra vô tình nhìn thoáng qua Ngô Cương.

Một anh chàng đẹp trai như vậy, tỏa ra ánh sáng chói lòa, đèn ngoài hành lang đều trở nên mờ nhạt, anh muốn nói là không nhìn thấy, ai tin?

Đáng tiếc không thể trực tiếp đối diện.

Ngô Cương hơi ngây người.

Ấn Triều Dương đuổi theo: “Lão đại, cậu muốn một mình phi đi thì cũng phải nói với anh em một tiếng chứ?”

Dường như phát hiện bản thân đã thất thế, Ngô Cương nhanh chóng xoa dịu mọi chuyện: “Tôi mới làm lão đại mấy ngày, cậu đã thấy không phục rồi?”

Vài người khác của phòng 304 cũng đi đến, Ngô Cương cười nói với bọn họ và đi về phía ký túc xá.

Lúc đó đi qua Đổng Tiêu, anh và các bạn cùng chào cậu ta. Ngô Cương đột nhiên nghĩ đến việc trêu cậu ta một chút, liền dừng chân lại và khom lưng: “Lớp trưởng tốt.”

Dọa Đổng Tiêu hết hồn, các bạn học cùng cười với nhau.

Không cần vì một ánh mắt liếc nhìn của người đẹp mà kích động thành như vậy chứ?

Gì, làm sao vậy?

Người đẹp nhìn, đương nhiên sẽ kích động.

Ánh đèn chiếu xuống, Ngô Cương nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của Đổng Tiêu, không dám ầm ĩ, nhanh chóng chạy đuổi theo các bạn học, đi đến ký túc xá.

Đổng Tiêu ngơ ngác nhìn bóng hình Ngô Cương, thầm nghĩ, cậu ta đã thay đổi rồi.

Không đếm xỉa tới cậu ta nữa, tôi muốn luyện chữ. Khi tôi luyện được chữ đẹp hơn, tôi có thể tự mình viết thư cho nữ thần.

Trạng Nguyên thì sao?

Trạng Nguyên cũng cần được yêu.

Thượng đế mở ra một cách cửa vì cậu, có thế đóng lại một cánh cửa. Chu Ký chỉ số thông minh cao, có lẽ EQ sẽ hấp, nói không chừng chính là đứa ngốc.

Điều đó khó chịu sao?

Nhanh chóng hành động.

Không phải đã hành động rồi sao?

Không thấy bảng chữ mẫu sao?

.....

Ngày hôm sau, trước khi giờ ngữ văn kết thúc, cô Trương nói: “Trường học quyết định tổ chức cuộc thi sáng tác cho học sinh lớp 10, chủ đề là con đường, có thể là phương pháp thực tế, sáng tạo, sự hài hòa tuyệt vời, con đường tình bạn, sự rèn luyện bản thân, con đường dẫn đến văn hóa và con đường dẫn đến thành công, đưa nó cho cô vào giờ Văn thứ hai tuần sau.”

Cô giáo, cô nói cho chúng em quá nhiều con đường.

Tất cả con đường đều dẫn đến Rome.

Liên quan đến nhiều chủ đề, cô Trương nói tương đối chậm, mới vừa nói xong đã có bạn học nhanh chóng hỏi: “Cô Trương, có tiền thưởng không?”

“Chúng ta là học sinh, không thể chú trọng tiền tài, nhưng sẽ có khen thưởng về mặt vật chất.” Cô Trương dịu dàng cười tươi.

Mấy ngày sau, toàn bộ tâm tư của Ngô Cương đều đặt vào chuyện luyện chữ và viết văn. Biết việc luyện chữ không thể thành công trong một sớm một chiều, cho nên quyết định phải kiên trì bền bỉ.

Nhưng việc viết văn rất nhanh. Ngô Cương lấy con đường trưởng thành là chủ đề, bài viết liền mạch lưu loát viết được hơn một nghìn chữ, vẫn cảm thấy chưa đã, mặc dù bài sáng tác này đã rất dài rồi.

Ngô Cương cho rằng, trên con đường trưởng thành, đương nhiên sẽ có gian khổ, nhưng nhất định không thể mất đi chính mình vì điều đó, chỉ có vui vẻ trưởng thành, thành công đối diện mới có thể trở nên xuất sắc hơn.

Cái anh gọi là vui sướиɠ, không bao gồm chuyện theo đuổi bạn nữ đấy chứ?

Đương nhiên bao gồm chuyện đó.

Nhưng cái này phải viết như thế nào?

Trong lòng nghĩ rằng điều đó có thể.

Ngoài việc không hài lòng với cách viết, Ngô Cương nắm chắc cơ hội đoạt giải trong tay.

Lúc đó Đổng Tiêu có từng hỏi qua Ngô Cương chuẩn bị viết chủ đề gì, Ngô Cương nghĩ rằng không có gì giấu giếm, rất thẳng thắn nói cho cậu ta, bản thân viết về con đường trưởng thành

Đổng Tiêu nói cậu ta chuẩn bị viết về con đường tình bạn.

“Tình yêu nam nữ? Tình đoàn kết giữa các bạn học? Tình cảm như vậy sao?” Ngô Cương phá lên cười.

Ha ha, cậu ta nói hết ra ý tưởng mà bản thân định viết.

Ba câu hỏi nối tiếp nhau làm Đổng Tiêu bị lúng túng, cười và dứt khoát tránh né vấn đề: “Ha ha, đến lúc đó sẽ biết cao thấp thế nào.”

Đổng Tiêu biết Ngô Cương có tiếng là viết văn giỏi nhất, hơn nữa nhìn anh là người có thế mạnh là viết văn. Lần này thi sáng tác, Ngô Cương chắc chắn sẽ viết bằng cả tấm lòng, chắc chắn sẽ tốt hơn mình, cho nên mới cố ý nói như vậy.