Chương 8

Lời nói không xuôi tai, nhưng lại có thiện chí.

Kế khích tướng.

Đủ rồi người anh em.

Ngô Cương đương nhiên sẽ không biết lời nói của Đổng Tiêu có ý khác, chỉ cảm thấy hai chữ cao thấp, nghe xong là thấy khó chịu, nhưng không để lộ trên khuôn mặt.

Tuy nói là thi đua, Ngô Cương cũng không có nghĩ bản thân phải giành chiến thắng.

Sau vòng một đã có kết quả, Đổng Tiêu giải nhất, Chu Ký và Ngô Cương giải nhì, còn có năm bạn học khác được giải ba.

Tuy rằng không giành được giải nhất, nhưng lại được giải nhì giống Chu Ký, thầm nghĩ Chu Ký chắc chắn sẽ có giấy chứng nhận giống mình, cho nên trong lòng Ngô Cương vô cùng hài lòng và vui sướиɠ.

Nhưng rất nhanh đã có một tin khiến cho Ngô Cương không còn bình tĩnh nữa, trường học quyết định cử Đổng Tiêu và Chu Ký đại diện đi tham gia kỳ thi viết văn cao nhất của thành phố Nghi Hưng.

Buổi tự học tối kết thúc, Ngô Cương có hơi mất mát, định trở về ký túc xá một mình, liền ngồi ở phòng học cho các bạn rời đi hết rồi mới ra khỏi phòng học. Đi ngang qua cây cầu nhỏ phía tây phòng học, không biết thế nào mà Đổng Tiêu xuất hiện ngay ở bên cạnh.

Ngô Cương phản ứng rất nhanh, có phải cậu ta tới thể hiện hay không? Nhưng lại nói là: “Chúc mừng, cũng chúc cho cậu đạt được thành tích tốt.”

“Cảm ơn.” Vẻ mặt Đổng Tiêu lộ ra sự vui vẻ.

Không đợi Đổng Tiêu nói tiếp, Ngô Cương lập tức nghiêm túc nói: “Không phải tới ra vẻ hay sao? Lần này cậu thắng rồi.”

“Hả? Ra vẻ sao?” Vẻ mặt Đổng Tiêu kinh ngạc, dường như không nghe rõ.

Anh chỉ cần giả vờ.

“Không phải muốn phân cao thấp sao?” Ngô Cương một cách thiếu tự nhiên.

“Ha ha, hóa ra cậu ở lại vì vấn đề này?” Đổng Tiêu đột nhiên cười.

Sau đó nói tiếp: “Tôi làm một quân tử, chắc là cậu có thể đoán? Tôi tới là vì nói cho cậu biết, thực ra là cậu thắng. Hôm nay cô Trương tìm tôi, nói cuộc thi sáng tác lần này, cậu là người viết tốt nhất, nhưng cô ấy nói chữ cậu chưa đẹp, cho nên không chọn cậu đi tham gia cuộc thi sáng tác toàn thành phố. Cậu được giải nhì cũng chính là do nguyên nhân này.”

Thực ra cô Trương muốn nói là chữ viết của Ngô Cương quá xấu.

Trời ơi, cậu biết thật nhiều đó.

Nói dài dòng quá.

Biết được chân tướng Ngô Cương có hơi thất vọng, nghĩ thầm nếu không phải bản thân cố gắng luyện chữ nhiều hơn, có lẽ đã có thể cùng Chu Ký đại diện trường học đi dự thi.

Nghĩ vậy, trong lòng đột nhiên thấy tức giận, chẳng lẽ thi sáng tác nhìn chữ chứ không nhìn chất lượng văn sao? Anh cười lạnh lùng với Đổng Tiêu: “Cuộc thi sáng tác chẳng lẽ là thi hoa hậu sao? Thi hoa hậu cũng không nên nhìn mỗi vẻ ngoài, cũng cần nhìn vào bề sâu bên trong chứ.”

Ngốc, nhìn ngoại hình thì anh Ngô đẹp trai là anh đây khẳng định sẽ đoạt giải nhất, nhìn bề sâu bên trong làm gì.

Quá coi thường anh rồi, chẳng lẽ anh không phải là người có chiều sâu sao?

Trước mắt nhìn không ra.

Hừ, chờ xem.

Ha ha, xem ra anh chàng đẹp trai này thật sự tức giận rồi, lửa giận rất lớn.

Mình chỉ quan tâm chuyện không thể cùng Chu Ký đi tham gia cuộc thi sáng tác mà thôi.

Đổng Tiếu không bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi cảm xúc của Ngô Cương, đương nhiên đi sát vào, nhìn chằm chằm vào mặt Ngô Cương, nghiêm túc nói: “Tôi trịnh trọng tuyên bố, nhìn vẻ ngoài, bạn học Ngô Cương được giải nhất, bạn học Đổng Tiêu được giải nhì.”

Vẻ mặt vô cùng chân thành, nói như thật.

Ngô Cương nghĩ thầm rất muốn nhìn vẻ bề ngoài, thằng nhóc này không hẳn sẽ bại dưới anh.

Mặt hai người dựa vào nhau thân quá, sau đó Ngô Cương né tránh, che giấu sự xấu hổ của mình: “Tôi không giống những người ngông cuồng ngoài kia, có lẽ họ toàn ý nghĩ xấu.”

Đổng Tiêu nghe xong rất vui: “Như thế nào? Cậu có nhan sắc, cũng là có thể dựa vào vẻ bề ngoài để chinh chiến trên thành phố Nghi Hưng, chỉ có một đối thủ mạnh hơn tôi đúng không?”

Hai chữ đối thủ được nói ra từ miệng Đổng Tiêu, lại không hề cảm giác ngượng ngùng, ngược lại làm Ngô Cương cảm thấy hài lòng khi nghe xong.

Ngô Cương bất giác nhìn Đổng Tiêu, một khuôn mặt đẹp trai không hề toan tính nhìn mình.

Trong lòng liền nghĩ, nhân vật Đổng Tiêu này, có thể nhìn đối thủ của mình như vậy, xem ra vẫn rất coi trọng mình. Bởi vì sau mấy ngày tiếp xúc, Ngô Cương biết Đổng Tiêu vốn không phải là người kiêu ngạo.

Vì thế liền định chọc ghẹo Đổng Tiêu một chút, cố ý nói với giọng kỳ quái: “Không phải mới thi sáng tác có một lần thôi sao? Thế mà đã nói ra hai từ đối thủ hai rồi.”