Chương 13

“Gỗ mục thì khó mà khắc được.” Đổng Tiêu cười bảo.

“Ông đây tâm lặng như nước.” Ngô Cương thuận miệng đáp lời.

“Thật sao? Cậu không rung động trước gái xinh à?” Đổng Tiêu gặng hỏi.

Nhân cơ hội này, cậu ta muốn hỏi thử một chút, nếu như anh nói không có, cậu ta sẽ hành động.

“Đương nhiên không phải.” Ngô Cương cười.

Than ôi, cậu ta còn định tiến tới đó.

Suy nghĩ trong lòng Ngô Cương chính là, trong đại hội thể thao lần này, anh phải biểu hiện cho thật tốt, ít nhất cũng phải thay đổi được ấn tượng của Chu Ký về mình.

Mấy ngày liên tiếp, Ngô Cương hễ cứ tan học là chạy tới căn phòng kia luyện nhảy cao, Đổng Tiêu có khi cũng sẽ đi cùng. Buổi sáng, hai người sẽ chạy bộ cùng nhau, thành tích mỗi lần càng lúc càng cao. Hơn nữa đây là lần đầu tiên khối mười tổ chức đại hội thể thao, không ai biết trình độ của những thí sinh khác, cho nên bọn họ đã tập luyện vô cùng nghiêm túc.

Không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Không một ai biết cậu chàng Ngô Cương bảnh trai có tiếng kia còn có thiên phú vận động kinh người. Tới đại hội thể thao, anh chắc chắn sẽ tỏa sáng vô cùng.

Còn những chuyện khác, cậu ta hy vọng anh vẫn giữ lấy biển hiện nhã nhặn lạnh lùng giả tạo kia thì hơn, tạm thời chưa nên để cho tất cả mọi người biết anh có tính khí thất thường như thế nào.

Nếu là một cậu chàng nóng lạnh thất thường, vậy sao còn không “nóng” lên một chút chứ?

Có điều, nếu như mấy anh đẹp trai ở đây đều không còn lạnh lùng, phỏng chừng cũng liền không có những người khác chuyện gì.

Ai nóng nảy khó ưa chứ, người ta chỉ hơi hướng nội một chút thôi.

Còn nữa, những cô bé xinh xắn nũng nịu như Chu Ký, hẳn là sẽ thích kiểu con trai nhã nhặn.

Không sai.

Rung động không bằng hành động.

Hành động đi, chàng trai à!

Đại hội thể thao diễn ra vào độ cuối thu, tiết trời mát mẻ, trời xanh không một gợn mây, nhiệt độ không khí cũng ấm áp hơn bình thường rất nhiều, quả đúng là một ngày thích hợp để tập thể thao.

Vì đây là đại hội thể thao của toàn trường, nên địa điểm thi đấu được chọn ở một sân vận động bên ngoài trường. Tối hôm qua đám người trong ký túc xá đều nói muốn cổ vũ cho lão đại của phòng ký túc, sáng nay ai nấy đều rời giường từ rất sớm.

Sân vận động rộng lớn đầy ắp người, tất cả mọi người đều xôn xao tìm vị trí của lớp mình. Đổng Tiêu đang tập hợp các bạn cùng lớp, dưới ánh mặt trời, chiếc áo thun màu cam của cậu ta vô cùng chói mắt.

Nhìn chiếc áo thun màu đen của mình, Ngô Cương thầm nhủ, cho dù Đổng Tiêu không cho mặc màu đen, anh cũng nhất định không lấy màu cam.

Ngô Cương từ nhỏ đã có vẻ bề ngoài thanh tú, lúc nào cũng bị người ta khen là “xinh đẹp”, tới khi lên học cấp hai, trong lòng anh bắt đầu cảm thấy lấn cấn, cảm thấy hai chữ “xinh đẹp” này không nên dùng để khen một cậu trai. Cho nên từ thời còn học cấp hai, Ngô Cương đã bắt đầu chú ý về cách ăn mặc của mình, toàn nhờ bố mẹ mua cho những bộ đồ chỉ có hai màu đen trắng.

Tầm mắt anh hướng về phía lớp số 1, Chu Ký mặc chiếc váy liền áo màu đỏ mà cô từng mặc để phát biểu trong lễ khai giảng, vô cùng rực rỡ. Nhìn cách trang điểm này của cô, hẳn là cô sẽ không tham gia thi đấu.

Lần này gặp lại, cô vẫn lộng lẫy như lúc ban đầu.

Một lúc sau, Đổng Tiêu chạy lại phía này, vỗ cho Ngô Cương một cái, đôi mắt lại hướng về chiếc áo thun của anh: “Đẹp trai ghê, vì theo đuổi gái xinh, Ngô Cương cố lên!”

Cậu ta còn làm bộ làm tịch mà sửa sang lại chiếc áo thun mới tinh của mình.

Ngô Cương nghĩ bụng, cậu biết diễn như vậy sao?

Ngô Cương hiểu rõ ý của Đổng Tiêu, lẳng lặng làm cử chỉ đắc thắng, khóe miệng hiện rõ ý cười.

Hai cậu chàng đẹp trai đều hứng chí bừng bừng.

Cuộc thi ném lao tương đối được ưu tiên, chỉ một lát nữa sẽ bắt đầu ngay.

Ngô Cương nhìn mấy cậu vận động viên bên cạnh, có ba người cao hơn một mét tám, có một người còn cao hơn cả Vương Đại Vĩ, khoảng chừng 1m88, anh nghĩ bản thân không chắc chắn giữ được thứ hạng cao.

Coi như thi chơi chơi thôi, để ý thứ hạng làm gì?

Đổng Tiêu nghĩ bụng, trái tim tuổi trẻ đầy nhiệt huyết của cậu đâu? Cậu đã quên mất ý định ban đầu của mình khi tham gia đại hội thể thao rồi sao?

Nhớ cho kỹ, lúc nào cũng phải ghi tạc Chu Ký ở trong lòng mọi lúc mọi nơi, như lúc cậu ngồi trên lớp ấy!

Ngô Cương không ngờ đội cổ động của mình lại đông như vậy.

Đám anh em trong ký túc xá đương như là có mặt, tám bạn học nữ trong lớp cũng đã ngồi ở ghế cổ động, bất ngờ nhất chính là, Chu Ký và vài nữ sinh lớp 1 cũng xuất hiện.

Phải thi chứ!

Vì Chu Ký mà chiến đấu!

Ngô Cương nghĩ thầm, nếu như anh không đạt được thứ hạng cao, đợi lát nữa nhất định cũng phải làm một tư thế ngầu một chút, đẹp trai một chút, như vậy cũng có thể để lại chút ấn tượng tốt cho Chu Ký.