Chương 15

Anh lơ đãng quét mắt nhìn các bạn học đang xem thi đấu dưới khán đài, hình ảnh thu vào mắt chỉ có Chu Ký với chiếc váy liền màu đỏ.

Tà váy bay bay, vô cùng rực rỡ.

Khiến cho chí khí trong lòng anh càng sôi sục.

Ngô Cương đột nhiên cảm thấy vô cùng phấn chấn, lập tức chạy bước đà, nhẹ nhàng lướt qua sào nhảy. Người còn chưa chạm đệm, anh đã nghe được tiếng hoan hô tưng bừng của các bạn học.

Quả nhiên anh đã tỏa sáng chói lọi trong ngày hôm nay.

Người đốt lửa, là Chu Ký.

Ngô Cương biết rằng khi vừa đáp xuống đệm, động tác của anh sẽ không còn đẹp mắt nữa. Vì vậy khi tiếp đất, anh đã bật dậy ngay và vẫy tay ăn mừng.

Ngô Cương trông thấy Chu Ký và các nữ sinh của lớp 1 đang đồng loạt vỗ tay.

Không uổng công anh cố gắng như vậy.

“Lợi hại quá, xem ra cậu sắp giành được hai huy chương vàng rồi.” Đổng Tiêu chạy tới đưa cho Ngô Cương một chai nước.

Bởi vì lần nhảy đầu tiên đã đạt hạng nhất, độ cao gia tăng ở lần thứ hai không lớn lắm. Ngô Cương khá tự tin với độ cao này của mình, mấy ngày hôm trước khi luyện tập, anh đều vượt qua khá dễ dàng.

Bởi vì trạng thái đang thả lỏng, cho nên khi chạy lấy đà, anh còn nhìn về phía các nữ sinh, nhìn thấy rõ ràng, cũng như nghe được lời Chu Ký cổ vũ: “Cố lên."

Quả là thật, cô tới đây để xem anh thi đấu.

Ngô Cương sững sờ trong giây lát, vì chuyện này mà thất thần, bước chân bỗng trở nên rối loạn, miễn cưỡng nhảy lấy đà, vậy mà không qua được sào, còn ngã xuống. Vì mất đà, anh không thể khống chế được cơ thể mà rơi xuống, rơi khỏi đệm, ngã lăn quay trên mặt đất.

Sau tiếng hét thất thanh của đám nữ sinh, mọi người đều hớt hải chạy tới.

Ngô Cương nhanh chóng tự ngồi dậy, khi tiếp đất, đầu gối của anh quệt vào đất nên hơi đau, chiếc quần thể thao màu đen cũng bị rách, có vết máu rỉ ra.

Đổng Tiêu là người đầu tiên chạy đến bên cạnh Ngô Cương, cậu ta ngồi xổm xuống: “Sao rồi?”

Ngô Cương chỉ mong cậu ta đừng có tỏ ra lo lắng quan tâm mình như vậy, có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn vào kia kìa!

Ngô Cương khẽ thở phào, anh tình cờ bắt gặp bóng dáng Chu Ký, cô đang đứng ở đằng xa, có vẻ như đang sợ hãi.

Than ôi, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, chính là như vậy sao?

Ai bảo anh đang thi đấu còn ngoảnh đầu nhìn người trong mộng làm gì?

Không phải vì không kìm lòng nổi sao?

Ngô Cương muốn đỡ bả vai Đồng Tiêu mượn lực đứng lên nhưng lại không thành công. Anh hơi xấu hổ mà cười tự giễu: “Không sao đâu.”

Anh vừa nói vừa đứng thẳng người, đầu gối rơm rớm máu có vẻ hơi đau.

Đổng Tiêu nhận lấy hộp y tế từ thành viên ban tổ chức, lấy cồn sát trùng và băng dán rồi nói: “Mau cởϊ qυầи dài ra đi, miệng vết thương này cần phải được xử lý cho cẩn thận.”

Cậu cố ý à? Ngày hôm qua còn đi tập nhảy cao với tôi, tưởng tôi đang lừa mọi người sao?

“Cởi cái đầu cậu, không cởi được!” Ngô Cương đỏ hết cả mặt, giọng nói lí nha lí nhí.

Đổng Tiêu đang căng thẳng vô cùng đột nhiên bật cười, cậu ta nghĩ anh thẹn thùng như vậy, để đám bạn xung quanh biết được thì phải làm sao đây?

Cậu còn cười à?

Nhớ tới lần đầu tiên luyện nhảy cao, khi Ngô Cương nói không mặc qυầи ɭóŧ, cậu ta nghĩ thầm, chẳng trách anh mặc quần thể thao dài để tham gia thi đấu. Có điều cũng may mà anh mặc quần dài, nếu không vết thương còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Ngô Cương đang mặc một chiếc quần thể thao ống ôm vừa vặn, phải rất cố gắng mới xắn được ống quần lên đến đầu gối, lông chân rậm rạp lộ rõ trên bắp chân khiến một bạn nữ cùng lớp phải thốt lên.

Ngô Cương ngượng ngùng dịch chân về phía Đồng Tiêu.

Cô bạn xinh đẹp nào thế, sao cậu không rụt rè một chút chứ, cậu làm như vậy, cậu chàng đẹp trai này sẽ ngượng đó.

Đồng Tiêu bỗng phát hiện ra gì đó, nhẹ nhàng mỉm cười với Ngô Cương: “Nhiều như lông trâu."

Khi nói chuyện còn dùng lực kéo một cái.

Ngô Cương đau tới nỗi trợn mắt há mồm, thấy Đồng Tiêu cố ý, liền hung hăng lườm cậu ta một cái, đang muốn dùng chân đá cậu ta, lại không đứng dậy được.

Đồng Tiêu bày ra vẻ mặt đứng đắn, nghiêm túc rửa sạch chỗ bị dính máu, thuốc sát trùng tiếp xúc với miệng vết thương, Ngô Cương hét to một tiếng: "Ui!"

Đổng Tiêu đánh mắt ra hiệu, ý bảo: Cậu thật sự đau tới mức đó sao? Cậu làm như vậy rõ ràng là vì muốn khiến mọi người chú ý!

Ngô Cương cũng nhìn lại: Không phải đâu, tôi đau thật đấy. Hay là cậu thử xem?

Đám bạn học đồng loạt nhìn qua, Ngô Cương xấu hổ, gương mặt đỏ bừng bừng, vội vàng cướp băng dán trong tay Đồng Tiêu, tự xử lý nốt phần còn lại.

Anh hung hăng lườm Đồng Tiếu một cái.

Sợ bị mọi người chú ý, Ngô Cương tự đứng thẳng người, vươn vai duỗi chân nói: “Không sao đâu.”