Chương 3

Sau bữa cơm trưa ngày hôm nay, các bạn học đều ở lại ký túc xá. Ngô Cương ngồi ở chiếc giường tầng bên trên, hai chân buông thõng đung đưa, cùng nói chuyện phiếm với mọi người.

Lúc này thầy Úc đi vào, trong tay cầm một phong thư, hỏi có phải của Ngô Cương không? Ngô Cương vẫn chưa nhìn, không nghĩ ngợi gì nói không phải ngay, lúc ấy Ngô Cương còn chưa từng nhận được sự tin tưởng của người khác.

Thầy Úc đẩy đẩy mắt kính, cúi đầu nhìn vật trong tay tin nói: “Học sinh mới năm nhất chỉ có một Ngô Cương, chữ viết còn có nét giống con gái.”

Thầy không nói đùa, ai là người viết thư cho mình chứ?

Chu Ký?

Ha ha, sao có thể.

Người có khuôn mặt đẹp trai như vậy, tất cả đều có khả năng.

Cái này làm cho Ngô Cương thấy vui sướиɠ khó hiểu, nhanh chóng nhảy xuống giường, nhận lấy thư trong tay thầy, rồi đi lên tầng trên

Mở ra xem, đúng là viết cho chính anh. Cơ bản là một vị nữ sinh cấp hai, biết Ngô Cương thi đậu vào trường trung học trọng điểm, viết thư với ý muốn chúc mừng.

Quá thất vọng.

Nhưng anh đã quá tự luyến đến mức ảo tưởng là Chu Ký.

Làm sao thầy ấy biết Chu Ký không viết thư cho anh?

“Cái bức thư này không phải của em sao?” Thầy Úc nhìn Ngô Cương đang im lặng, hỏi một câu.

Thầy giáo à, thầy quá tốt rồi.

“Là bạn học cũ viết cho, không có ý gì khác.” Ngô Cương vẫn hơi luống cuống.

Trời ơi, thêm một câu nữa.

Không ai muốn anh giải thích.

Đợi thầy giáo đi rồi, có bạn học cười, nói: “Người đẹp trai sướиɠ thật, thư của các bạn nữ đều gửi đến đây, cậu là người nhận được nhiều thư nhất trong ký túc xá này đấy.”

“Là một bạn nữ hồi cấp hai viết cho, thật ra không có ý gì khác. Hồi cấp hai chúng tớ không nói gì với nhau, hơn nữa lớn lên cũng không xinh lắm.” Nét mặt Ngô Cương đỏ ửng giải thích.

“Lạy ông tôi ở bụi này.” Bạn học kéo dài câu ra, nói bằng tiếng phổ thông.

Ngô Cương không hề giải thích, trong lòng, nghĩ: Nếu đây là thư của Chu Ký viết thì tốt rồi.

Ha ha, lại còn nghĩ Chu Ký sẽ viết thư cho anh nữa.

Trên đường đi đến phòng học, Ngô Cương đυ.ng phải Đổng Tiêu.

Nhớ tới lời nói và việc làm ngày hôm qua, cũng hơi xấu hổ, nhưng Đổng Tiêu lại cười cười.

Đổng Tiêu đuổi kịp bước chân Ngô Cương, vừa đi vừa nói chuyện: “Trong trường học cũng có một người có quần áo giống cậu.”

“Ai vậy?” Ngô Cương vô tình hỏi.

“Tôi cũng không biết, là học sinh năm hai, thấy ở bữa tiệc hôm qua.” Đổng Tiêu nói.

“Tôi cũng nhìn thấy.” Không ngờ Ngô Cương lại nói một câu như vậy.

Xấu hổ quá, lời này có đường tiến nhưng không có đường lui.

“Người đó mặc không đẹp bằng cậu.” Đổng Tiêu lại nói.

Bạn học Đổng là người rất đẹp trai.

“Đương nhiên.” Ngô Cương lộ ra vẻ mặt đắc ý.

Đương nhiên cũng lộ ra nụ cười tươi rói.

Không phải ngươi luôn duy trì bộ mặt từ chối lạnh lùng sao? Thì ra mình cũng có thể cười.

Mình chỉ đẹp trai chứ không ngốc. Có người khen, chẳng lẽ mình không nên cười ư?

Đúng vậy, ngươi cười sẽ càng đẹp trai.

Thấy người vốn lạnh lùng như Ngô Cương lại cười, Đổng Tiêu cười nói: “Nhìn quanh khu phố cũng không ai đẹp như cậu.”

Lời này là có ý gì, cậu thích kiểu nói đùa như thế sao?

Ngô Cương vô thức đỏ mặt, không nói gì.

Không ngờ Đổng Tiêu lại nói thêm một câu: “Khi nào chúng ta mặc áo đôi?”

Nói xong, cậu ta quay ra nhìn Ngô Cương một cách thản nhiên.

Ủa, hình như cậu ta đang liếc mắt đưa tình với mình?

Người này rất thích đùa.

Mình không thích kịch bản quen thuộc như vậy.

Ngô Cương không biết nói tiếp với Đổng Tiêu thế nào, có chút xấu hổ, bước đi nhanh hơn.

Sau khi xong hai tiết văn hóa buổi chiều, thời điểm từ tiết ba trở đi đều do giáo viên chủ nhiệm sắp xếp. Thầy Úc phát bài kiểm tra toán ngày hôm qua.

Nhìn 82 điểm trên bài, đây là số điểm chưa từng có. Ngô Cương nghiêm túc kiểm tra đối chiếu đề thi, cho dù bản thân làm bài cẩn thận hơn, chỉ lên được nhiều nhất là ba đến năm điểm.

Đột nhiên tâm trạng Ngô Cương có chút nặng nề. Trường trung học trọng điểm này không dễ, về sau cuộc sống sẽ trở nên khó khăn.

Sao lại buồn bã ỉu xìu như vậy, vui lên chút được không? Khu phố có người đẹp.

Chu Ký, Chu Ký, Chu Ký!

Anh cho rằng Chu Ký chỉ là một nữ sinh xinh đẹp thôi sao?

Anh đẹp trai à, còn có một tin khác đang chờ anh đó.

Cho nên, bây giờ không phải lúc anh nhụt chí.

Học sinh năm nhất cấp ba cần được phát thẻ học sinh, các bạn lớp trước đang tập trung để chụp. Giáo viên nói lớp 1 đến muộn nên cho lớp 2 chụp trước.

Vì bài kiểm tra toán mà cảm xúc của Ngô Cương bị giảm xuống không ít, lúc chụp ảnh cho dù thế nào cũng không thể cười tươi nổi.

Huống hồ, quả thực anh chàng đẹp trai nào đó cũng không thích cười.

Thế nhưng tốt xấu gì anh cũng không nên hành động như thể ai đó nợ ngươi 800 đồng đại dương được.