Chương 13

“Cậu nghĩ thế nào?” Trịnh Quốc Khiêm hỏi.

Nghĩ thế nào?

Trong đầu Hạ Dương Ba bây giờ là một mảnh trống rỗng.

Đây là khoảnh khắc anh đã tưởng tượng vô số lần rằng anh và Hứa Ngụy Trì sẽ thuộc về cùng một công ty luật của riêng họ.

Mặc dù nó tên là Khiêm Bằng nhưng là do hai người họ đứng đầu và chịu trách nhiệm, cũng do hai người bọn họ từ từ mở rộng. Không sớm thì muộn, nó cũng sẽ trở thành công ty luật của bọn họ, hoặc là nói cách khác, một ngày không xa, họ sẽ có công ty luật của riêng mình.

Ước mơ của anh và người anh yêu, đây là lí tưởng mà cả đời anh theo đuổi.

Giấc mơ này giờ đã gần trong tầm tay, chỉ cần anh gật đầu là có thể thành hiện thực.

Nhưng vào lúc này, Hạ Dương Ba lại bất ngờ do dự.

Anh đã quyết tâm quên đi Hứa Ngụy Trì, anh đã hứa với Lưu Nhất Hàng rằng anh sẽ giấu kín mọi chuyện, nếu anh ở bên cạnh Hứa Ngụy Trì vào lúc này, anh không biết mình có còn giữ được thỏa thuận với Lưu Nhất Hàng nữa hay không.

Bất kể là lý trí hay tình cảm đều nói cho Hạ Dương Ba biết rằng anh không nên tới.

Anh không nên đến Thành phố Lâm, anh nên cách xa mảnh đất đó, càng xa người đó càng tốt.

"Tôi ..." Cổ họng Hạ Dương Ba như bị người ta bóp nghẹt, không thể phát ra tiếng.

Nhìn thấy sự do dự của Hạ Dương Ba, Trịnh Quốc Khiêm nhẹ nhàng nói với anh: "Đừng vội vàng quyết định. Hãy quay về rồi từ từ suy nghĩ. Cuối tuần Ngụy Trì sẽ đến, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc thêm về chuyện này."

Vào cuối tuần, Hứa Ngụy Trì sẽ đi làm ở Thành phố G. Vừa hay Lưu Nhất Hà cũng đang đi học ở Thành phố G, không có thời gian về nhà nên đã gọi điện cho gia đình để mang cho cô quần áo dày hơn đến cho cô.

Lưu Nhất Hàng vừa thất tình lại vừa ở nhà nên đã nhận nhiệm vụ vinh quang này, lên xe của Hứa Ngụy Trì, sáng sớm thứ bảy, hai người vội vàng chạy đến Thành phố G.

Nhà họ Lưu có ba anh em họ là Lưu Nhất Ngôn, Lưu Nhất Hà và Lưu Nhất Hàng.

Chênh lệch tuổi tác giữa Lưu Nhất Hà và Lưu Nhất Hàng không quá lớn, cộng thêm em họ Lý Hạn Dương của nhà cô nhỏ, cả ba gần như đã trưởng thành cùng nhau.

Còn Lưu Nhất Ngôn, người hơn họ gần chục tuổi với Ngô Thịnh của cô lớn thì lại như chứng kiến ba người họ trưởng thành.

Mặc dù cả năm anh chị em đều là con một nhưng quan hệ của họ thân thiết như anh chị em ruột thị trong nhà.

Ngô Thịnh và Lưu Nhất Ngôn đã kết hôn lập nghiệp. Lưu Nhất Hà đang học nghiên cứu sinh tại đại học G. Lý Hạn Dương và Lưu Nhất Hàng bằng tuổi nhau. Thành tích của cô ấy từ khi còn nhỏ đã vượt xa người bình thường, thành tích thi đại học đứng thứ hai toàn thành phố, được nhận vào học tại đại học Thanh Hoa.

Tuy rằng Lưu Nhất Hàng cũng thông minh nhạy bén, nhưng mà lúc ấy tâm tư của thiếu niên không đặt ở việc học, cũng chỉ miễn cưỡng đủ đậu vào viện y học Thành phố Lâm.

“Nói một chút đi, cậu và Vạn Điềm Điềm có chuyện gì vậy?” Hứa Ngụy Trì hỏi.

"Chia tay rồi!"

"Ồ, tại sao vậy?"

Lưu Nhất Hàng dựa vào lưng ghế phụ, bực bội không nói gì.

Hứa Ngụy Trì nhướng mày: "Không muốn nói à?"

Lưu Nhất Hàng khịt khịt mũi: "Nếu như anh bị cắm sừng, anh còn muốn nói gì nữa không?"

Hứa Ngụy Trì thương cảm liếc nhìn cậu: "Chuyện này cậu đừng lo, chị gái cậu sẽ không cho anh đội mũ xanh đâu."

Lưu Nhất Hàng gật đầu đồng ý, sau đó nhớ tới cái người phiền phức Hạ Dương Ba kia vẫn còn ở Thành phố G, nên ngập ngừng hỏi: "Còn anh thì sao? Anh sẽ không cắm sừng chị em đấy chứ?"

Hứa Ngụy Trì buồn cười nhìn cậu: "Cậu nghĩ như thế nào?"

“Em nghĩ là anh sẽ không.” Lưu Nhất Hàng dường như đang tự nói với chính bản thân mình.

Hứa Ngụy Trì đánh tay lái, cũng lười để ý cậu.

"Này, anh Hứa, lần này anh lại đến Thành phố G rốt cục là để làm gì vậy?"

"Anh sắp từ chức rồi."

“Hả?” Lưu Nhất Hàng sửng sốt.

"Anh sắp nghỉ việc ở viện kiểm sát."

"Nghỉ việc? Vậy sau này phải làm thế nào?"

"Anh đến Thành phố G cũng là vì chuyện này. Khiêm Bằng, cậu có biết không?"

Lưu Nhất Hàng lắc đầu.

Hứa Ngụy Trì kiên nhẫn giải thích: "Công ty luật nơi anh từng thực tập ở Thành phố G có thể coi là đầu ngành về lĩnh vực dân sự và thương mại ở Thành phố G. Một trong những đối tác của công ty luật này chính là người cố vấn của tôi. Họ định mở chi nhánh ở Thành phố Lâm. Vì vậy, họ muốn Dương Ba và tôi chịu trách nhiệm. Lần này tôi đi để bàn về điều này."

“Anh ấy, anh Hạ?” Lưu Nhất Hàng kịp thời bắt được trọng điểm trong lời nói của Hứa Ngụy Trì, vậy là muốn mang Hạ Dương Ba trở lại Thành phố Lâm?

Việc này so với việc dẫn sói vào cửa có khác gì nhau đâu?

Lưu Nhất Hàng nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh rể mình, trong lòng thở dài, anh đừng quá ngây thơ, anh coi Hạ Dương Ba là bằng hữu, vậy còn cái người lúc nào cũng tính toán làm sao để ngủ với anh thì sao!