Chương 27

Đương nhiên, tối hôm đó cậu cũng không quay lại kí túc xá được nữa, nằm cả đêm trên ghế sô pha ở phòng khách của nhà Hạ Dương Ba. Sáng sớm hôm sau, khi Hạ Dương Ba xuống giường liền thấy Lưu Nhất Hàng đang cuộn người như một chú chó lớn nằm trên ghế sô pha nhà mình.

Mái tóc ngắn vừa đen vừa cứng bị cậu vò đến loạn cả lên. Đã là đầu hè đến nơi rồi, nhưng tối hôm qua ngoài trời vẫn hơi lạnh nên cậu còn mặc thêm một chiếc áo khoác mỏng, giờ phút này nó cũng bị cậu quấn cho nhăn hết luôn.

Đột nhiên, cậu hắt hơi một cái. Hạ Dương Ba cứ tưởng là cậu sẽ tỉnh, nhưng cậu lại chỉ khịt mũi rồi lại cuộn người chặt hơn ngủ tiếp.

Hạ Dương Ba mỉm cười đầy bất lực, vào phòng cầm cho cậu một chiếc chăn điều hòa, trong lòng cảm thấy vô cùng mềm mại và ấm áp.

Anh không nghĩ được đứa nhỏ tỏa sáng như ánh mặt trời này, càng cứng rắn nhưng cũng lại càng ngây thơ, lại càng lương thiện.

Chẳng lẽ chị gái của cậu, Lưu Nhất Ngôn cũng như vậy sao? Hạ Dương Ba không khỏi suy nghĩ.

Cho nên mới có thể khiến Hứa Ngụy Trì nhớ thương mãi như vậy.

Đang nghĩ miên man thì Lưu Nhất Hàng tỉnh dậy. Dường như cậu còn đang lơ mơ ngái ngủ, dụi dụi mắt, buồn bực mà ậm ừ một chút, càng làm cho cậu trông giống một chú cún cưng.

Hạ Dương Ba không nhịn được mà cười nhẹ một chút.

Nghe thấy giọng của Hạ Dương Ba, có vẻ như Lưu Nhất Hàng mới nhận ra mình đang ở đâu, sau đó lại chớp đôi mắt to, đưa tay ra gãi sau đầu: “Anh Hạ, anh tỉnh rồi ạ?”

Hạ Dương Ba không nói gì, chỉ nhìn cậu rồi cười cười. Lưu Nhất Hàng thấy vậy mà cảm thấy da đầu tê dại.

Cậu đưa tay lên nhìn đồng hồ. Vừa nhìn xong, trong phòng vang lên tiếng rống như lợn bị chọc tiết: “A! Mẹ ơi! Sáng nay tôi còn có lớp! Bị muộn rồi, bị muộn rồi…”

Vừa kêu vừa bay nhanh khỏi ghế sô pha, xỏ giày rồi chạy vội ra khỏi nhà của Hạ Dương Ba. Cả quá trình diễn ra cứ vèo vèo, thậm chí cậu còn không kịp chào Hạ Dương Ba một tiếng, cứ như một tia chớp mà biến mất trước mặt của Hạ Dương Ba.

Luật sư Hạ, người đã chứng kiến toàn bộ quá trình tỏ vẻ, chuyện gì vừa xảy ra vậy.

-----------------------------------

Suốt cả kì nghỉ hè, Lưu Nhất Hàng bận theo sau mông Hứa Ngụy Trì để chăm sóc đôi long phượng của Lưu Nhất Ngôn và anh ấy, chính là hai đứa cháu trai và cháu gái vừa cất tiếng khóc chào đời của cậu.

Hạ Dương Ba mới chỉ đến đó có hai lần. Lần đầu tiên là vài ngày sau khi hai đứa trẻ được sinh ra, là đi cùng với Lưu Nhất Hàng, lần đầu tiên là ngày đầy tháng của hai đứa trẻ.

Lưu Nhất Hàng cảm thấy Hạ Dương Ba cẩn thận quá rồi, trong lòng không khỏi cảm thấy mềm mại. Ngày hôm sau, cậu chủ động mời Hạ Dương Ba đi ăn. Sau nhiều lần tiếp xúc, cậu phát hiện ra tuy Hạ Dương Ba chưa đến Thành phố Lâm được bao lâu, nhưng đều vô cùng quen thuộc với mấy nhà hàng nổi tiếng. Về điểm này, đối với một tín đồ ăn uống như Lưu Nhất Hàng thì rất tuyệt. Vì vậy mà vô tình, hai người đàn trở thành quan hệ bạn bè hẹn ăn cố định của nhau.

Vài ngày sau khi khai giảng, Vạn Điềm Điềm có gọi cho Lưu Nhất Hàng một cuộc điện thoại, hẹn cậu cùng ăn một bữa tối để nhờ chút chuyện.

Lưu Nhất Hàng nhíu mày, từ chối: “Như thế không ổn lắm…”

Vạn Điềm Điềm không hài lòng mà nói: “Lưu Nhất Hàng, anh có cần phải cảnh giác như vậy không? Chúng ta chia tay rồi cũng không thể làm bạn được à?”

Lưu Nhất Hàng suy nghĩ một chút, nhưng vẫn rất kiên quyết: “Nếu là bạn bè… Thì cũng không cần thiết lắm đâu nhỉ? Anh nghĩ em cũng không cần thêm một người bạn như anh đâu chứ?”

Vạn Điềm Điềm nghe Lưu Nhất Hàng nói mà vô cùng bực mình, tức giận cúp điện thoại.

Lưu Nhất Hàng vẫn đi sớm rồi về muộn như trước, vẫn cố gắng mà tiếp xúc chạm mặt với Trương Húc ở kí túc xá. Chỉ là lúc tập luyện ở đội bóng thì cậu không thể trốn thoát được. Cậu phát hiện ra gần đây Trương Húc ở trạng thái không tốt cho lắm, cả người như không có sức lực gì cả.

Vạn Điềm Điềm vẫn tìm đến Lưu Nhất Hàng mấy lần liền nhưng đều không được gì, cuối cùng đành phải chặn cậu ở cửa lớp.

Đúng lúc tan học, ở cửa phòng học, cả ở trên hành lang liên tục có người đến người đi, nối nhau không dừng. Lưu Nhất Hàng không muốn làm mất mặt một cô gái như vậy trước mặt nhiều người, đành bảo cô ấy ra chỗ khác, đến một tòa nhà dạy học ở bên ngoài.

Vừa đi đến một con đường nhỏ ít người hơn, Lưu Nhất Hàng liền dừng lại, khuôn mặt không có biểu cảm gì mà nhìn Vạn Điềm Điềm: “Có chuyện gì thì em nói ở đây luôn đi.”

“Em đã chia tay với Trương Húc rồi.” Vạn Điềm Điềm nói.

Lưu Nhất Hàng nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên, “Ồ” một tiếng rồi không nói gì nữa.

“Ở bên anh ấy một thời gian, em mới cảm thấy anh rất tốt…” Vạn Điềm Điềm nhỏ giọng nói.