Chương 9

Theo lí thì bọn họ đều là đàn ông, thỉnh thoảng có mấy lần động dục không đúng thời điểm cũng không phải là vấn đề lớn, nhưng Lưu Nhất Hàng chỉ cảm thấy khó chịu.

Không biết tại sao, cậu chỉ cảm thấy chỉ cần nhìn thấy Hạ Dương Ba là toàn thân cậu trở nên không được tự nhiên.

Có lẽ là vì bộ dạng của anh cà lơ phất phơ, có khi lại cười đùa ngả ngớn, có lẽ là mỗi khi anh nhìn về phía cậu sẽ mang theo cái dáng vẻ cười như không cười, biểu hiện giống như một con sói nhìn về phía con mồi, hoặc là....

Lưu Nhất Hàng không phải là một người tinh tế, cậu cũng không thể nói rõ đó là cái gì nữa.

Nhưng ngay sau đó, Hạ Dương Ba đã sử dụng những hành động thiết thực để nói cho Liu Yihang biết sự chán ghét của cậu dành cho người này đến từ đâu.

Như để trút giận, Lưu Nhất Hàng ném Hạ Dương Ba lên chiếc giường lớn trong phòng khách sạn, chiếc giường khách sạn rất mềm, nhưng vì bị ném mạnh nên Hạ Dương Ba vẫn phải rên lên một tiếng vì đâu.

Anh nằm theo hình chữ đại, ngửa mặt trên chiếc giường to lớn, từ từ mở đôi mắt say xỉn, thứ đập vào mắt anh là trần nhà xoay liên tục cùng chiếc đèn chùm, sau đó một gương mặt trẻ trung hiện ra trước mắt anh.

Là... đó là Hứa Ngụy Trì năm 18 tuổi...

Giống như mùa thu năm ấy ở cổng lớn đại học G, lần đầu tiên anh gặp Hứa Ngụy Trì, người mỉm cười với anh có đôi lông mày ưa nhìn ấy, mà cũng có thể là Hứa Ngụy Trì của sau này, một Hứa Ngụy Trì luôn có khuôn mặt lạnh lùng, ít nói, hiếm khi lộ ra biểu cảm ...

Hai chàng trai Hứa Ngụy Trì lần lượt xuất hiện trước mặt anh, qua lại chập chờn, lúc ẩn lúc hiện.

"Ngụy Trì..." Anh không khỏi lẩm bẩm gọi anh ta.

Đôi lông mày rậm của người trước mặt nhíu lại, ánh mắt khó hiểu nhìn anh.

"Ngụy Trì..." Anh lại gọi một tiếng

Người đàn ông cúi đầu, hai tay ôm hai bên đầu, mặt gần như chạm vào mặt anh.

“Anh nói cái gì?” Người đó lạnh lùng hỏi, Cố Dương Ba thậm chí có thể cảm giác được cậu ta nhẹ nhàng thở ra hơi nóng trên mặt mình.

Hạ Dương Ba cảm thấy trong lòng nhói lên không chịu nổi, đưa tay cẩn thận vuốt ve gò má của người đàn ông, như thể một ngọn núi chịu đựng lâu nay đột nhiên bùng phát, híp mắt, xúc động nói: “Ngụy Trì... Tôi thích cậu... Tôi chết tiệt vậy mà lại thích cậu! Hứa Ngụy Trì! "

---------------------------------------------

Khi Hạ Dương Ba tỉnh dậy thì trời vừa tối, rèm cửa đã đóng gần hết, chỉ để lại một khe hở rộng bằng lòng bàn tay.

Trong phòng không có đèn, có chút ánh sáng từ ngoài cửa sổ xuyên vào, tuy rằng không phải là tối đen như mực, nhưng trong phòng mờ mịt, làm cho Hạ Dương Ba không nhìn thấy thứ gì.

Bỗng nhiên vụt sáng trong nháy mắt, anh nhìn thấy một chấm tròn đỏ tươi trên ghế sô pha cách giường không xa.

“Tỉnh rồi à?” Người đàn ông ngồi trên sô pha ấn nửa điếu thuốc vào gạt tàn trên bàn cà phê, vô cảm hỏi anh.

Cái gạt tàn thuốc vốn sạch sẽ như mới lúc này đã bị bảy tám tan thuốc nằm lên. Giọng người nói rất khàn, không biết có phải do hút quá nhiều hay không, hay là do cả đêm không ngủ được.

Hạ Dương Ba mở to hai mắt, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, anh cho rằng sau khi sai mình bị ảo giác nên nghe lầm, anh vươn tay xoa xoa thái dương rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

Người đàn ông dường như đang áp chế cơn giận, cao giọng nói: “Tại sao đã tỉnh rồi lại còn giả vờ như chưa tỉnh?” Sau đó bước về phía cửa và bật đèn trong phòng.

Trong tích tắc, căn phòng bừng sáng.

Hạ Dương Ba phát hiện ra rằng tất cả những điều này không phải là ảo ảnh, người vừa nói là... Lưu Nhất Hàng!

Trong đầu anh vang lên một tiếng "ầm", gần như muốn nổ tung.

Tất cả chuyện này đều không phải là một giấc mơ!

Hứa Ngụy Trì... Hứa Ngụy Trì không thể ở đây...vậy thì... cái người đó...

Là Lưu Nhất Hàng!

Ký ức về đêm qua từ từ sống dậy trong tâm trí Hạ Dương Ba.

Anh nhớ... anh nhớ rằng anh đã nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Ngụy Trì...

Mười năm trước, khi anh quen biết Hứa Ngụy Trì, gương mặt niên thiếu của cậu ấy.

Nhưng mà, hôm qua rõ ràng là đám cưới của Hứa Ngụy Trì, làm sao cậu ấy có thể đến được?

"Nhất Hàng... em đi tiễn anh ta đi..."Giọng của Lưu Nhất Ngôn vang lên bên tai Hạ Dương Ba.

Vì vậy, người đêm qua là Lưu Nhất Hàng...

Mà sau khi say, chẳng thèm quan tâm xem đó là ai, anh mơ mơ hồ hồ đi tỏ tình với một người, người đó cũng là Lưu Nhất Hàng!

Anh chỉ cảm thấy nhức đầu không dứt, dùng bai tay ôm đầu, tức giận gầm lên một tiếng.

Lưu Nhất Hàng bước đến bên giường, hai tay khoanh trước ngực, gương mặt vô cảm, đứng theo tư thế từ trên cao nhìn xuống anh.

Cảm thấy có một luồng áp lực đang đến gần mình, Hạ Dương Ba buộc mình phải mở mắt.

Anh vẫn luôn duy trì tư thế ngửa mặt lên trời, nghiêng đầu nhìn Lưu Nhất Hàng, mang theo chút t lý may mắn hỏi: "Cậu... biết rồi đúng không?"