Chương 2: "Anh ơi…. Em sai rồi."

Sau khi cùng Diệp Thịnh đi dạo một vòng rồi quay về, Liễu Diệc Minh ngồi bên cạnh bàn nhìn Diệp Thịnh viết thời gian mắc bệnh.

"Trước kia viết nhiều lắm sao?" Diệp Thịnh thành thạo mở máy tính, nghiêng đầu nhìn Liễu Diệc Minh. Không muốn Diệp Thịnh coi thường mình, Liễu Diệc Minh khó khăn lắm mới mở miệng nói: "Trước kia… lúc nghỉ hè đi tập, gặp lúc… viết, viết hơi nhiều."

Kỳ thật, Liễu Diệc Minh cũng không viết gì nhiều, bọn họ cũng không phải là dân chuyên nghiệp gì. Lưu Từ là bậc thầy chuyên nội khoa tim, mà trước kia, Liễu Diệc Minh lại không hề chú tâm vào việc học, cứ thích lân la ở khoa này một chút, khoa kia một chút, nên cậu cũng không viết gì nhiều về quá trình mắc bệnh.

"À." Diệp Thịnh cong khoé miệng, Liễu Diệc Minh so với lúc đó vẫn như vậy, những khi nói dối thì hay nói lắp.

Cũng không muốn chọc ghẹo gì, Diệp Thịnh chỉ nhàn nhạt nói: "Vậy em nhìn cái đi, làm sao viết bây giờ?"

"Em..." Liễu Diệc Minh há hốc mồm, nói em em nữa ngày, cuối cùng dứt khoát cúi đầu nhận mệnh: "…không biết." Cậu chọt chọt hai đầu ngón tay vào nhau.

Diệp Thịnh nhăn mày, Liễu Diệc Minh tưởng hắn giận vì mình không hiểu, đang muốn xin lỗi thì thấy Diệp Thịnh duỗi tay cầm lấy tay phải cậu đặt trên bàn.

Da Liễu Diệc Minh khá trắng, có thể là vì trời sinh nên các tế bào phát triển không tốt lắm. Lông tơ mỏng manh, nếu nhìn kỹ thì cũng không nghĩ đây là bàn tay của nam sinh đâu.

Liễu Diệc Minh cực kỳ không thích bàn tay của mình lắm, cậu chỉ thích bàn tay lớn của Diệp Thịnh, các khớp xương tay rõ ràng, thoạt nhìn rất có lực. Có đôi khi cậu nghĩ muốn cầm bàn tay ấy muốn xem xem nó có cảm giác gì.

Nghĩ vậy, cậu liền lấy tay mình chạm vào tay Diệp Thịnh. Sau đó ở dưới tầm mắt của Diệp Thịnh mà xuất hiện ý cười.

Trắng trắng, thon dài, chỉ là…mỗi đầu móng tay đều hồng hồng như lột vài tầng da.

Lúc này, Liễu Diệc Minh bất giác giật mình muốn rút tay về, nhưng làm sao Diệp Thịnh có thể để cậu toại nguyện được, ngược lại cầm luôn bàn tay khác kéo qua. Quả nhiên, tay trái cũng giống như vậy. Nhưng còn chưa kịp hớn hở thì mặt Diệp Thịnh lập tức đen thui.

"Đã nói với em biết bao nhiêu lần rồi, sao em vẫn còn cắn móng tay?"

Liễu Diệc Minh lộ vẻ hổ thẹn, cậu nhớ hồi cấp ba, khi Diệp Thịnh phát hiện cậu có thói quen xấu này, chỉ cần mỗi lần cậu có ý định cắn thì Diệp Thịnh rút một cây thước trong cặp sách ra đánh vào lòng bàn tay cậu.

Nhờ phúc của Diệp Thịnh, Liễu Diệc Minh chịu đủ sự tra tấn từ ngón tay mới có thể tu dưỡng, về sau không có Diệp Thịnh, Liễu Diệc Minh tâm mang áp lực, không thể không tiếp tục thói quen cũ đã từng trả tấn mình.

"Anh ơi…. Em sai rồi."

Vừa lơ đãng, Liễu Diệc Minh đã gọi ra cái cách xưng hô lúc trước. Diệp Thịnh cũng hoảng hốt một chút, khuôn mặt cũng tốt hơn rất nhiều. Hắn cầm lấy thước bên cạnh bút, hung hăng mà gõ vào lòng bàn tay Liễu Diệc Minh.

"Lần sau đừng để anh thấy, nếu không chúng ta sẽ giống như trước đây."

Nói xong, Diệp Thịnh phát hiện Liễu Diệc Minh vẫn nhìn chằm chằm lòng bàn tay hơi đỏ lên của mình, trong lòng cả kinh, sợ bản thân đánh nặng tay. Dù sao thì Liễu Diệc Minh cũng là một người trưởng thành còn bị đánh lòng bàn tay.

"Trước kia lúc còn học cấp ba, cái thói quen này cũng không phải là chuyện gì lớn nhưng hiện tại lại không phải, hoàn cảnh công tác của chúng ta là cái gì, cũng không phải em không biết…. Haiz, em không sợ chết nhưng anh sợ nha."

Liễu Diệc Minh lắc đầu, thu lại mu bàn tay ở sau người, khẽ nói với Diệp Thịnh:

"Anh, cảm ơn anh. Nếu lần sau em còn như vậy, anh cứ việc lấy thước đánh em,.. em biết, anh rất tốt với em."

Diệp Thịnh thầm nghĩ, nhóc con vẫn giống như trước kia, không đánh đau hắn. Nhịn không được trong lòng nở hoa, tuy vậy nhưng ngoài miệng vẫn tỏ vẻ đứng đắn nói.

"Ừm, nhanh lên đi, anh dạy em viết."

Dứt lời, hắn đứng dậy, kéo Liễu Diệc Minh ngồi xuống ghế, còn Diệp Thịnh đứng ở phía sau: "Trước xem cái này…"

Ở khoảng cách gần như vậy, Liễu Diệc Minh chỉ cảm thấy đầu óc mình loạn thành một đống hồ nhão, đại não như chết máy, cái gì cũng không nhớ nổi.

Hơi thở của Diệp Thịnh bao vây cậu, giống như vô số lần mơ thấy vậy.

"Cảm, cảm ơn đàn anh, em biết, em tự viết được." Tay chân Liễu Diệc Minh luống cuống, cậu thật muốn có một chậu nước đá cùng ít không khí mới mẻ để thư giãn đầu óc đang căng như dây đàn này. Diệp Thịnh cảm thấy Liễu Diệc Minh không được tự nhiên, thở dài một hơi, liền xê dịch một chút.

Đứa nhỏ này cùng với khi ấy giống nhau, cũng không có trải qua nhiều chuyện lắm. Lúc trước bỏ lỡ cậu một lần, bây giờ gặp lại…cho dù thế nào hắn sẽ không buông tay nữa.

Diệp Thịnh thấp giọng cười. Giơ tay xoa đầu Liễu Diệc Minh rồi mới ngồi lại xuống ghế: "Được, em viết đi, anh nhìn."

Liễu Diệc Minh có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt Diệp Thịnh nhìn thẳng về phía mình khiến cho cậu không thể viết được chữ gì. Cậu khẽ cắn môi, nhìn Diệp Thịnh nói: "Anh đừng có nhìn em… căng thẳng."

Diệp Thịnh bật cười: "Chuyện này thì có cái gì mà căng thẳng, đυ.ng vào cũng không cho đυ.ng thì cũng thôi, chỉ nhìn thôi cũng không được? Sao mà giống như con gái vậy?"

Tuy rằng, Liễu Diệc Minh từng nghĩ nếu bản thân là con gái, Diệp Thịnh có phải sẽ thích cậu không? Nhưng nếu đã là một đứa con trai, vẫn không muốn biến thành con gái. Cậu cũng nghĩ làm một người đàn ông, bảo hộ, yêu thương người yêu của mình.

"Không…. Vậy… anh nhìn đi." Liễu Diệc Minh mạnh miệng nói, ngăn cản bản thân không chú ý tới ánh nhìn của Diệp Thịnh.

Vẫn là không bỏ được việc chọc ghẹo cậu, Diệp Thịnh cười cười, nói: "Anh có làm gì em đâu, đừng để ý, anh đi viết bài của anh."

Tuy là nội khoa, nhưng bọn họ làm giải phẫu cũng không ít, thầy Lưu cũng phải một ngày làm bốn ca. Diệp Thịnh có khi còn làm trợ thủ cho ông ấy, Liễu Diệc Minh làm thực tập sinh. Công việc chỉ đơn giản là đứng ở bên cạnh xem tất cả quá trình nên không mệt lắm. Cậu nhìn thấy mồ hôi của Diệp Thịnh chảy xuống khẩu trang mà hộ sĩ không ngừng giúp hắn lau.

Đợi đến khi hoàn thành xong một cuộc giải phẫu thì trời cũng tối hẳn, Diệp Thịnh tháo khẩu trang cùng mũ chụp xuống, thay một bộ quần áo khác, lấy nước rửa mặt xong mới nhẹ nhõm mà thở một hơi.

Bỗng nhiên, Liễu Diệc Minh liền nghĩ tới bộ dáng Diệp Thịnh chơi bóng rổ lúc trước. Khi ấy, một người như thế thì ai mà nghĩ sẽ trở thành bác sĩ đâu?

Là vì… cậu nói thích người kia sao?

Liễu Diệc Minh cố gắng ngăn cản bản thân suy nghĩ thêm nữa.

"Tiểu Liễu, ngày đầu tiên xem thực tập, có cảm giác gì?" Lưu Từ cũng rời bàn mổ, thay đồ rửa tay, hỏi.

"Khá tốt ạ." Liễu Diệc Minh nheo mắt lại cười cười, từ nhỏ cậu đã muốn làm bác sĩ, lại gặp phải người cậu thích nhất, cũng không có lý do gì để ghét cả.

"Được, vậy hôm nay cậu trở về sớm một chút đi. Ngày mai cùng chúng ta kiểm tra phòng." Khi nói chuyện, ba người đã đi trở về văn phòng, Lưu Từ mặc áo khoác xong liền ra về.

Bác sĩ nữ cùng phòng lẫn Lưu Từ đã tan làm, trong phòng chỉ còn lại hai người Liễu Diệc Minh cùng Diệp Thịnh.

"Anh…anh! Đi ăn cơm không?" Liễu Diệc Minh suy tư nửa ngày, dùng cách gọi lúc trước để hỏi, gọi lần một Diệp Thịnh không phản ứng, gọi lần hai Diệp Thịnh mới ngẩng đầu.

"Hôm nay ba mẹ anh tới, em đi trước đi."

"Vâng." Liễu Diệc Minh cúi đầu.

"Yên tâm, buổi tối ngày mai mời em ăn cơm, nhớ dành ra chút thời gian đấy." Diệp Thịnh nói ra câu này, trong lòng Liễu Diệc Minh âm thầm cười trộm, lặng lẽ kéo tay một cái. Cậu biết Diệp Thịnh sẽ không quên hắn luôn luôn giữ lời.

Nhịn đứng xem nguyên một ngày, việc đầu tiên sau khi Liễu Diệc Minh trở lại ký túc xá chính là đi tắm một cái. Bọn họ ba người thực tập ở tại ký túc xá bệnh viện, khá gần với khu giáo viên có tuổi. Vốn là hai người một phòng, bạn cùng phòng với Liễu Diệc Minh cùng bạn gái dọn ra ngoài ở nên hiện tại chỉ còn mỗi mình cậu.

Vừa mới khai giảng, thanh niên tràn đầy nhiệt huyết, chẳng qua là tắm rửa Liễu Diệc Minh liền có phản ứng.

Kỳ thật, về phương diện tìиɧ ɖu͙© thì Liễu Diệc Minh cũng không mạnh lắm, cậu đối với tình cảm luôn luôn có phản ứng trì độn, chậm chạp. Đến đại học lại học y, nên ngày thường vất vả ứng phó với việc học thực nghiệm tương đối nhiều. Chỉ là sau khi đυ.ng tới Diệp Thịnh, sau đó liền thay đổi.

Không biết Diệp Thịnh nghĩ về cậu như thế nào, chỉ là Liễu Diệc Minh mỗi lần nghĩ tới Diệp Thịnh đều sẽ có phản ứng. Cậu không biết hai người đàn ông thì sẽ làʍ t̠ìиɦ như thế nào?

Sau lại hiểu rõ tình cảm của chính mình với Diệp Thịnh, cậu liền hay có thái độ trốn tránh, cậu sợ Diệp Thịnh chán ghét mình. Chỉ khi thật sự có lúc không nhịn được mới lén ảo tưởng cùng Diệp Thịnh làm cái kia.

Đều không ngoại lệ, Liễu Diệc Minh ở bên dưới, cũng không phải vì trời sinh cậu nằm dưới, chỉ là cậu không muốn Diệp Thịnh ủy thân với người khác dù là trong mộng hay ảo tưởng cũng không được.

Lúc này, Liễu Diệc Minh chỉ có thể nhận mệnh mà nắm lấy dươиɠ ѵậŧ, nhỏ giọng gọi: "Diệp Thịnh…"

Hôm nay Diệp Thịnh cho cậu một ấn tượng khá lớn, không phải là chưa nghĩ tới sẽ cùng Diệp Thịnh gặp lại. Liễu Diệc Minh đã từng suy nghĩ nhiều trường hợp khi cậu với Diệp Thịnh gặp lại. Cậu thậm chí nghĩ tới việc Diệp Thịnh đã kết hôn, sinh con. Cùng vợ dắt con đi trên đường.

Chỉ là không nghĩ tới sẽ gặp nhau như vậy… Hơn nữa, trong lúc làm phẫu thuật có nghe Lưu lão sư cùng Diệp Thịnh nói chuyện phiếm với nhau, nói phải giới thiệu đối tượng cho hắn cái gì. Liễu Diệc Minh biết Diệp Thịnh chưa có bạn gái cũng chưa có kết hôn, cậu hung hăng mà thở ra một hơi, hận không thể để Diệp Thịnh cả đời cũng không tìm thấy đối tượng nào. Sau lại cảm thấy chính mình quá xấu xa rồi.

Hôm nay cùng Diệp Thịnh ở gần như vậy, cơ hồ là da thịt chạm vào nhau, Liễu Diệc Minh không dám nhận là lúc ấy bản thân có phản ứng, mạnh mẽ rửa hơn nửa bình nước lạnh mới áp chế được du͙© vọиɠ.

Lúc chỉ còn lại mình cậu, rốt cuộc không nhịn được mà phóng thích du͙© vọиɠ. Liễu Diệc Minh hoảng hốt, nhưng khi nghĩ đến Diệp Thịnh ở trước mặt mình, sủng nịnh mà cười. Nhất thời không nhịn được, nức nở bắn ra, cả thân thể run lên. Cậu thở hổn hển bắn trên sàn nhà, từng điểm trắng theo dòng nước nhanh chóng biến mất không thấy nữa. Liễu Diệc Minh tâm tình hỗn loạn, biết rõ phần tình cảm này không có kết quả, nhưng vẫn muốn làm thêu thân lao vào lửa.