Tớ Quên Rằng Mình Đã Chia Tay

5/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Viết một câu chuyện buồn đến phát khóc, dù là thật hay giả, thì đều không thoải mái một chút nào. Và, nó lại là câu chuyện về chính cuộc sống thật của mình, thật đau đầu khi kể ra, nó là quá khứ, nhưn …
Xem Thêm

Chương 8
Chap 8:

Tôi xin phép cô Sử cho vào lớp, cũng không quên nhìn lại cô xem đôi mắt cô nhìn mình như thế nào. Và thực sự thì cô cũng không hài lòng với tôi cho lắm, khi tôi xin đi vệ sinh những hơn nửa tiết học. Tôi mặc kệ. Tôi yên vị vào chỗ ngồi, không quên ném vào hộc bàn 2 gói ngô cay thay lời xin lỗi thằng Đô, nó biết ý lên thôi không dùng đến vũ lực, chỉ nói rằng:

– Tao vốn ghét bọn nào đưa hối lộ tao thế này lắm, nhưng mày là anh em lên tao cho vào trường hợp ngoại lệ… hê… hê!

– Hờ hờ, Tao cũng muốn tặng mày một phát vào mồm lắm đấy, láo à? – Tôi sắn ống tay áo, đôi mắt nghiêm nghị ngìn thằng Đô, và chắc chắn, anh chàng này biết, tôi thực sự không muốn đùa nữa.

Vội thả theo dòng suy nghĩ, về trường hợp hiếm hoi và ngẫu nhiên vừa rồi, sao bạn ấy lại chào mình, có thể đi ngang qua luôn, không cần ngoái lại, vì thực sự cũng có quen nhau là mấy đâu, không biết tên và còn chưa hỏi chuyện với nhau lần nào? Nhưng cũng có thể, bạn ấy dừng lại chào hỏi cũng chỉ là phép lịch sự, cùng học lớp học thêm mà, với cả lúc đấy mình cũng dừng lại…nên… Mình thực sự khó nghĩ quá, chẳng lẽ mình thực sự thích một người con gái mới chỉ nhìn qua vài lần, không gặp trực tiếp, không nói chuyện, chưa hiểu gì về tính cách, hay chỉ là sự tò mò với một người con gái có tính cách khá giống mình và ngoại hình tương đối giống em của ngày hôm qua… Mới đầu năm học, ông trời lại muốn trêu đùa tôi như vậy sao? Tôi thực sự đâu muốn…

Buổi tối hôm đấy, Tôi mệt mỏi nằm gục trên bàn học, máy vi tính nhà tôi được đặt yên vị trong phòng bố mẹ tôi, muốn mò vào bây giờ chắc lại bị ăn mắng là nhiều, nên tôi chỉ có thể lầm lũi lấy tạm chiếc điện thoại của mình, lướt facebook cho đỡ chán…

Đăng vội cái status: “ Vào một ngày mưa, tôi đã gặp một người…: 3”

Tất nhiên chẳng ai biết tôi ám chỉ đến ai, ngoài bọn bạn tôi, tôi và các bạn…

Vài phút sau đã có một số like, comment, nhưng tôi có một thói quen, cũng có thể coi là một sự kiêu ngạo, tính tôi không bao giờ chịu trả lời comment là mấy, điều này hiếm, tôi chỉ sử dụng Facebook như một cái gϊếŧ thời gian hèn hạ, đến tôi cũng không thể giải thích nổi… Mãi đến khi tôi kết bạn với một người, đó lại là cầu nối giúp tôi không xa vào những suy nghĩ hoang tưởng, người mà tôi đến giờ dù muốn hay không cũng không thể nào ghét nổi…

Nhớ lại hơn một tuần trước, Tôi và thằng Đô đang ngồi nghe nhạc trong lớp, lúc này cũng là giờ ra chơi, Hường – Một đứa bạn cũ của tôi hồi cấp 2, nay cũng có thể coi là một đứa bạn mới học cùng cấp 3, tiến đến nói với tôi rằng:

– K về lập nhóm lớp mình trên facebook nhé!

– Sao mày không lập đi…- Hồi cấp 2 tôi xưng hô như thế quen rồi.

– Lap nhà tao hỏng rồi, giờ toàn onl điện thoại, lập khó lắm…! – Nó giãi bày.

– Ờ, để tao lập, mà đặt tên là gì? – Tôi ngơ ngác hỏi.

– Tùy mày, tên hay hay vào nhớ!

– À ừ…!

Tôi cũng không quên nhìn sang mấy bạn nữ chưa quen ở lớp này, đang đứng cạnh đứa bạn tên Hường của tôi, thấy mấy bạn nữ ý cười, tôi làm mặt lạnh, thậm chí là không cười lại… Mà vì vậy, ít ai cũng biết, tôi đã để lại ấn tượng khá là không tốt trong lòng mấy bạn ấy…

Cũng buổi tối ngày hôm ấy, tôi về nhà, chui luôn vào phòng bố mẹ, và lập nhóm như lời Hường đã dặn, vội tạo một cái ảnh bìa bằng phần mềm tạo logo, dễ làm tại mấy trang web di động mà tôi biết… Việc lập nhóm không mất thời gian, mất thời gian và quan trọng là việc mời thành viên vào nhóm. Trong lớp 10a5 mới này, tôi chỉ quen mấy đứa, vốn đã quen với nhau từ hồi cấp 2, đã có sẵn facebook của nhau, còn bao bạn khác, với tôi khác nào một ẩn số. Vội Inbox cho Hường:

– Tao tạo nhóm rồi, mời mày với mấy đứa tao có facebook, mày biết thì mời thêm đi…

– Thôi, mày kết bạn với bọn nó rồi thêm vào nhóm đi, nick đây này…

– Ukm… Viết đi…

– Oanh Do, Rùa vàng, Hanh Duong, Gấu Ngốk…

– Rồi, đợi bọn nó xác nhận lời mời kết bạn của tao đã…

Và thực sự tôi cũng không ngờ, khi trong ngày hôm đấy, tôi đã gửi lời kết bạn đến một người con gái, một người khá là đặc biệt với tôi, cũng có thể nói là định mệnh.

Trở lại với hiện tại, cái nick Facebook cuối cùng xác nhận lời kết bạn của tôi cũng hiện lên, chán nản thêm luôn vào nhóm, rồi cũng chẳng buồn inbox làm quen… Theo như câu nói tôi hay dùng là: “ Không quan tâm”…

Mai là ngày thứ tư, và đó cũng là cái ngày, tôi phải đi học thêm lý vào cuối ngày, ngày mà tôi được gặp bạn ấy, người con gái có ấn tượng với tôi khá nhiều…

Đầu buổi Chiều ngày hôm sau, tôi vật vờ đến lớp như mọi ngày, không quên mang sách vở lý để chiều về học thêm luôn, nắng cuối hạ vẫn chói chang, và sẵn sàng đốt cháy tất cả… ngồi xuống vị trí của mình trong lớp học, tôi quệt mồ hôi, thở phào…

– Sang A3 không mày? – Thằng Đô hỏi tôi.

– Thôi, đợi ra chơi 20 phút thì sang, giờ mệt muốn chết đây…! – Tôi phều phào đáp lại thằng bạn… xong rồi lại gục xuống đánh một giấc… trong giấc mơ và ngoài thực tế tôi đều nghĩ rằng: “cái thời tiết gì mà nóng thế này…”

Thằng Đô lay người tôi dậy khi tiết học đầu tiên sớm đã bắt đầu, cả lớp đứng hết dậy chào thầy tin học, tôi thì vẫn ngồi yên vị và ngái ngủ, thật không may cho tôi khi thầy đẫ nhìn thấy!

– Cả lớp ngồi xuống trừ cậu nam bàn cuối góc lớp…- Thầy tin học chỉ tay vào tôi và nói.

– Ớ… – Tôi che miệng ngáp. Đúng lúc ấy cả lớp quay sang nhìn tôi, tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì…

– Cái… gì vậy? – Tôi hỏi thằng Đô.

– Mày không đứng dậy chào Thầy nên thầy bắt mày đứng lên kìa…! – Nó nói li nhí.

– Ơ, tao biết quái gì đâu…!

Cả lớp không ngừng nhìn tôi, tôi vẫn không tin vào cái tai mình vừa nghe, nên cứ ngồi im thin thít. Nhưng tôi biết thừa là thầy đang tưởng tôi chống đối!

– Thế cậu nam bàn cuối có đứng nên hay không?

– Dạ…! – Thế là tôi đứng phắt dậy, không quên thắc mắc mọi chuyện… đang ngủ ngon vậy mà…

– Đứng yên đấy đến hết tiết! – Thầy lạnh lùng đáp.

Và có thể coi đó là hình phạt đầu tiên tôi nhận được thời cấp 3, một hình phạt đã giúp tôi hiểu được độ dẻo dai của đôi chân mình như thế nào? Mọi chuyện từ giờ mới chỉ là bắt đầu, cho một kỳ học đầy những thất vọng…

Thêm Bình Luận